Đến góc rẽ, Tạ Vân Tranh không hiểu sao lại bất ngờ quay đầu nhìn lại.
Nữ tử đứng dưới mái hiên, ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn chiếu lên người nàng như phát ra một thứ ánh sáng thánh khiết.
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, để lộ nửa khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nghiêng.
Dù cách một đoạn, nhưng Tạ Vân Tranh lại có một cảm giác lạ thường rằng khuôn mặt ấy phải có làn da trắng mịn, hồng hào như hoa đào, chạm vào sẽ tựa như cảm giác chạm vào ngọc.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, ngay cả chính hắn cũng bị dọa sợ.
Từ bao giờ hắn lại có suy nghĩ về nữ tử như vậy?
Trong mắt hắn, sự lạnh lẽo khó khăn lắm mới tan chảy lại một lần nữa đông cứng.
Phủ Quốc công rộng lớn như vậy, vậy mà bọn họ lại tình cờ gặp nhau, nàng còn đâm vào lòng hắn.
Tất cả những điều này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Đời trước đã từng là phu thê, hơn nữa người đó lại là người nàng yêu, Kỷ Minh Châu đã không ít lần dành tâm tư cho Tạ Vân Tranh.
Vì vậy, dù ánh mắt của hắn chỉ thoáng qua rồi biến mất, Kỷ Minh Châu vẫn bắt được khoảnh khắc đó.
Khóe miệng nàng gợ lên một đường cong đầy châm biếm.
Trong mắt Tạ Vân Tranh, có lẽ nàng lại trở thành một người nữ tử mưu mô đầy toan tính.
Việc trọng sinh xảy ra quá đột ngột, tình yêu và sự hận thù của Kỷ Minh Châu dành cho Tạ Vân Tranh đều bị đẩy lên cao trào.
Nghĩ đến việc bị hắn hiểu lầm, tim nàng vẫn không thể kìm nén mà nhói đau.
Nàng âm thầm thở dài một hơi.
Không thể đi vào vết xe đổ nữa.
Kỷ Minh Châu tự nhủ với mình, sống lại một đời, nàng nhất định phải tránh xa Tạ Vân Tranh.
Dù trong lòng hắn nghĩ đến ai, thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Đời này, nàng sẽ tránh xa Tạ Vân Tranh thật xa.
Trong vô thức nàng vỗ nhẹ lên ngực mình.
Bóng dáng của Tạ Vân Tranh đã hoàn toàn biến mất khỏi hành lang, Kim Tử nói nhỏ: “Về sau chúng ta phải cẩn thận hơn, không thể lại đυ.ng phải Thế tử gia nữa."
"Thế tử gia còn đáng sợ hơn trước kia, biểu cô nương, những nữ nhân đυ.ng vào hắn đều bị ném ra ngoài trước mặt mọi người."
Kỷ Minh Châu gật đầu: “Đừng lo, từ nay về sau hễ là nơi có hắn, ta sẽ không bén mảng đến."
Kim Tử giải thích: “Nô tỳ không có ý đó, chỉ là muốn biểu cô biết rằng Thế tử gia không thể trêu chọc."
Tạ Vân Tranh là con vợ cả của đại phòng.
Phụ thân là Định Quốc công, mẫu thân là Quận chúa.
Thân phận của hắn đã đủ tôn quý, giờ lại có thêm quân công, quả thực không thể dây vào.
Kỷ Minh Châu cũng không biết đời trước nàng lấy đâu ra can đảm, không chỉ theo đuổi hắn, mà còn nghĩ rằng mình có thể làm tan chảy tảng băng này.
Sự thật đã chứng minh nàng sai rồi.
Nếu không, lúc cô khó sinh, Tạ Vân Tranh làm sao có thể hoàn toàn thờ ơ như vậy?
Nàng chết rồi, có lẽ Tạ Vân Tranh sẽ vui mừng bắn pháo hoa ăn mừng, rồi hân hoan cưới người trong lòng của hắn.
Kỷ Minh Châu thu lại suy nghĩ, xoay người đi về hướng ngược lại.
Nàng khoác trên người một chiếc áo choàng đỏ rực, nổi bật giữa băng tuyết giá lạnh.
Càng đi càng xa, không một lần quay đầu lại.