“Nhưng mà chủ tiệm trông kỳ lạ lắm, cửa hàng này cũng vậy, còn có cả quy tắc đổi tuổi thọ lấy bạc nữa! Chưa kể, bạc này lại xuất hiện trên cổ tay cơ đấy!”
“Thôi nào thôi nào, có ăn có uống rồi thì đừng bận tâm nhiều nữa.” Dương Minh vội lên tiếng hòa giải, “Nội bộ không được tranh cãi.”
“Hừ!” Đường Tâm tức tối uống một ngụm sữa đậu nành. Theo cô thấy, chẳng qua là do chủ tiệm xinh đẹp nên mấy người đàn ông này mới chẳng để tâm gì cả. Đúng là một lũ giống nhau.
Lâm Niệm nhìn trời, thấy sắc trời đã dần tối, đoán chừng cũng không còn việc gì cần lo nữa, liền chầm chậm quay về căn nhà gỗ nhỏ của mình, lao thẳng lên giường.
"Haiz, thật muốn có nhà trọ quá đi~" Cô vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, định chợp mắt một lát.
"Cộc cộc."
Có tiếng gõ cửa.
"Ai đó?"
"Tôi là Dương Minh, chủ tiệm, chúng tôi có thể trải chăn ngủ ngoài sân không?"
Lâm Niệm bật dậy ngay lập tức, xỏ dép xuống giường rồi mở cửa.
"Không được đâu, trong cửa hàng không cho phép khách ngủ ngoài sân. Nhưng nếu anh có thể ăn liên tục suốt đêm, thì tôi coi như chưa nghe thấy gì."
Dương Minh thật sự không muốn rời khỏi đây. Đây đúng là một khu an toàn hoàn hảo. Rõ ràng đã có mấy con thây ma đi ngang qua cổng, nhưng chúng như không hề nhìn thấy nơi này, cứ thế lê thân đi xa.
"Chủ tiệm, chúng tôi có thể trả tiền." Anh cố gắng thuyết phục, họ thật sự không muốn tiếp tục cảnh ăn bờ ngủ bụi nữa, lúc nào cũng đói, ngủ chẳng yên.
"Không được. Còn hỏi nữa thì tôi ném anh ra ngoài đấy!"
"Rầm!"
Lâm Niệm đóng sập cửa, rồi quay lại giường phàn nàn với 098, "Cậu nói xem bọn họ có bị bệnh không, lại còn muốn ngủ ngoài sân nữa chứ!"
098 tán đồng:
"Ký chủ làm đúng lắm, không thể nuông chiều khách hàng, nếu không họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu!"
"Nhưng ký chủ đừng lo, tôi sẽ theo dõi họ chặt chẽ. Chỉ cần có hành động gì không đúng, tôi sẽ ném họ vào bầy thây ma ngay!"
Lâm Niệm vô cùng an tâm, 098 đúng là hệ thống chu đáo nhất.
"098, cậu đúng là hệ thống tốt nhất! Chụt chụt!"
"He he, ký chủ cũng là người tuyệt nhất!" 098 ngại ngùng đáp.
Lâm Niệm đơn giản ăn mấy cái bánh bao, uống một bát canh rong biển, sau đó đi tắm rồi lên giường ngủ ngon lành.
Bên ngoài sân.
Đường Tâm chật vật bò dậy khỏi mặt đất, vừa nãy cô ta chỉ muốn nán lại trong sân một chút, thế mà lại bị ném thẳng ra ngoài. Khó khăn lắm mới tìm được bộ quần áo sạch sẽ, bây giờ lại bị bẩn hết rồi.