Gả Cho Quái Vật

Chương 24: Tân nương

Chính vì có Giang Thệ Thu ở đó, hắn ta càng không chịu đồng ý. Giang Thệ Thu và Quý Ngư là phu thê, trong lòng chắc chắn thiên vị Quý Ngư, hắn ta lo Giang Thệ Thu sẽ nhân cơ hội báo thù mình.

Tối qua Giang Thệ Thu đã ra tay rồi, vết thương trên người hắn ta bây giờ vẫn chưa lành hẳn, đúng là đã chịu không ít khổ sở.

Giang Thệ Thu cười tủm tỉm nhìn cảnh này, nghiêng đầu thì thầm vào tai Quý Ngư: "Nương tử, nàng thấy ai làm tân nương thì tốt?"

Hơi thở đó phả vào vành tai, vành tai vốn trắng nhợt hơi ửng hồng.

Quý Ngư có chút mất tự nhiên nghiêng người sang bên, thận trọng nói: "Cái này phải xem Nguyệt Thiếu Hoa muốn cưới ai."

Giang Thệ Thu nhìn chằm chằm vành tai hồng hồng của nàng, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, cười khẽ nói: "Nương tử thấy tên nhóc này làm tân nương thế nào?"

Hắn chỉ vào Trần Thanh Triệt.

Quý Ngư: "... Cũng tốt."

Thấy nàng tán thành, trong mắt Giang Thệ Thu tràn đầy ý cười: "Nương tử quả nhiên tâm linh tương thông với vi phu, vậy thì cứ để tên nhóc này làm tân nương tối nay đi."

Vẻ mặt hắn đầy hứng thú, ánh mắt trêu chọc, mang theo chút phong thái phóng đãng chơi đùa nhân gian.

Trừ yêu sư đứng bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của đôi phu thê này thì cạn lời.

Thật sự không phải cố ý báo thù sao?

Nhìn lại Trần Thanh Triệt, giống như một chàng trai nhà lành bị ép làm kỹ nam, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến đỏ bừng. Đáng tiếc, dù hắn ta có không muốn đến đâu, cũng không chống lại được việc tất cả mọi người có mặt đều tán thành, ngay cả đệ tử Trần gia cũng không tiện nói gì.

Xét cho cùng, tối qua Trần Thanh Triệt đã được chọn làm tân nương, có thể thấy yêu ma kia hài lòng với hắn ta, đã vậy thì một người làm cho trót, chi bằng cứ để hắn ta làm tân nương lần nữa vậy.

Trần Thanh Phong liếc mắt nhìn Giang Thệ Thu đang cười tủm tỉm nhìn bên này, khuyên: "Thanh Triệt, đệ cứ đồng ý đi."

"Ta không muốn, ta không đời nào gả cho một nam quỷ đâu, ta là đàn ông mà, sao có thể làm tân nương được!" Trần Thanh Triệt hét lên trong xấu hổ và phẫn nộ.

Các đệ tử khác của Trần gia cũng nói: "Có sao đâu, huynh xinh đẹp mà, vị Nguyệt Thiếu trang chủ kia lại thích người đẹp, bọn ta không đẹp bằng huynh, muốn giúp cũng chẳng giúp được."

Lời cuối này nói ra có mấy phần giả tạo, trong lòng thầm thấy may mắn vì cha mẹ sinh ra mình trông khá an toàn, không xinh đẹp đến mức bị yêu ma để mắt tới.

Trần Thanh Triệt không khỏi nổi giận, chỉ vào Quý Ngư: "Nàng ta không phải càng..."

Lời này còn chưa nói xong, đã bị Trần Thanh Phong bịt miệng, vừa đẩy vừa lôi vào nội thất thay đồ.

Các đệ tử Trần gia khác cũng toát mồ hôi hột, trong lòng vô cùng cạn lời.

Nói vợ người ta đẹp hơn ngay trước mặt Giang Thệ Thu, lại còn để vợ hắn làm cô dâu, gả cho người khác, cho dù tu dưỡng tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi tức giận. Huống chi, Giang Thệ Thu vốn chẳng phải người tu dưỡng tốt, chuyện khác thì thôi, một khi liên quan đến nương tử của mình, không chết cũng phải lột da luôn đấy.

Đây là "ấn tượng" đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người, Giang Thệ Thu si mê Quý thiếu chủ, thậm chí cam nguyện ở rể Quý gia, thê tử Quý Ngư chính là vảy ngược của Giang Thệ Thu.

Nhìn Trần Thanh Triệt bị áp giải đi thay y phục, ánh mắt Giang Thệ Thu lạnh lùng, nói với Quý Ngư: "Nương tử, ta không thích hắn ta, ta có thể gϊếŧ hắn ta không?"

Quý Ngư: "..."

Quý Ngư cứng đờ nhìn hắn, không biết nói gì.

Giang Thệ Thu phì cười, nói: "Nương tử, ta nói đùa thôi, dọa nàng sợ rồi à?"

Giọng điệu hắn ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, như thật sự áy náy vì đã dọa nàng sợ vậy.

Sắc mặt Quý Ngư có chút gượng gạo, bởi vì trong khoảnh khắc đó, nàng thật sự cảm nhận được sát khí âm lãnh trên người hắn, hắn cười càng đẹp, sát khí càng nặng.

Đây là một yêu tà buồn vui thất thường, tâm tình khó đoán.

Chẳng mấy chốc, Trần Thanh Triệt đã được đưa ra sau khi thay y phục cô dâu.

Nhìn Trần Thanh Triệt trong bộ dạng tân nương, dù biết giới tính thật của hắn ta, vẫn có không ít nam nhân mặt đỏ bừng, ánh mắt len lén nhìn về phía Quý Ngư.

Hai tỷ đệ quả thực rất giống nhau, đều thừa hưởng dung mạo tuyệt mỹ của đệ nhất mỹ nam Vân Kinh năm xưa là Thượng Vân Tiêu, chỉ là Trần Thanh Triệt là nam nhân, dù đẹp đến đâu cũng vẫn là nam nhân.

Nhưng Quý Ngư thì không.

Nếu người mặc y phục tân nương là Quý thiếu chủ…

Chưa kịp để bọn họ miên man suy nghĩ, đội ngũ đón dâu bên kia đã tiến vào, dẫn đầu là Nguyệt Thiếu Hoa, ánh mắt nóng bỏng nhìn tân nương của mình.

Tân nương Trần Thanh Triệt trong lòng xấu hổ phẫn uất, hắn ta bị yểm thuật cấm ngôn, không thể mở miệng, tức đến đỏ bừng mặt.

Nhưng vẻ mặt đỏ ửng này, trong mắt Nguyệt Thiếu Hoa lại là sự e lệ của tân nương, vô cùng hài lòng.

"Nương tử, ta đến đón nàng đi thành thân." Hắn ta thâm tình khẩn thiết nói.

Trần Thanh Triệt: "..." A a a!!! Muốn gϊếŧ người... muốn gϊếŧ quỷ!

Trần Thanh Triệt trăm ngàn lần không muốn bước lên kiệu hoa.

Những người khác cũng vội vàng đi theo.

Giang Thệ Thu và Quý Ngư chậm rãi đi phía sau cùng.

Giang Thệ Thu nắm tay nàng, dịu dàng nói: "Nương tử, tên tiểu tử đó căn bản không bằng một phần vạn vẻ đẹp của nàng... không không không, ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng! Trong lòng phu quân, nàng là độc nhất vô nhị, trên thế gian này không có bất kỳ ai có thể sánh bằng nàng..."

Quý Ngư nghe những lời đường mật của hắn, chỉ cảm thấy vô cùng phiền lòng.

Là do nàng trải nghiệm còn quá ít sao? Hay là yêu tà bây giờ đều thích dùng lời ngon tiếng ngọt để công phá lòng người, trước khi gϊếŧ người, còn phải tìm người nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt?

Quả là gϊếŧ người trước, tru tâm sau.