Những quan nô tỳ này tuy vì Đô Sát Ty mới ra nông nỗi này, nhưng ai biết được liệu họ có vì muốn thoát thân mà trở thành tay sai cho Đô Sát Ty hay không.
Lỡ như nói câu nào không thỏa đáng bị tố cáo, vào đại lao của Đô Sát Ty bị dùng hình "bóp chân" thì đúng là sống không bằng chết.
Thư sinh vừa nói chuyện thật ra cũng sợ rồi, nhưng vì sĩ diện, điều này khiến hắn ta lại càng bi thương, thời buổi gì thế này!
Bọn họ đọc sách chính là vì làm rõ lẽ phải, đề cao chính khí, cái loại như Lương Bát Tử gϊếŧ cha nuôi cầu vinh kia, lại ngay cả nhắc đến cũng không được sao?
Nói gì đến chuyện phò trợ chính nghĩa, làm trong sạch kỷ cương triều đình?
"Chư vị, đi đường vất vả rồi, trước tiên đừng nói nhiều nữa." Giọng của Lục Tam công tử vang lên.
Thư sinh vừa nói chuyện lập tức nhìn hắn với ánh mắt phẫn uất, kẻ trông đẹp mã đều là hạng nhát gan!
Lục Tam công tử đón lấy ánh mắt giận dữ của hắn ta.
"—Để tránh cho miệng đắng lưỡi khô." Hắn nói tiếp, trong ánh mắt mang theo vài phần tinh nghịch của thiếu niên: "Nào nào, mang trà bánh điểm tâm đến đây, đều là trà và cơm của Vũ Thành chúng ta, nguyên liệu và cả đầu bếp nữ đều là từ nhà mang đến."
Lời này khiến bầu không khí đang nghiêm trọng lập tức tan biến, đi xa nhà, ai mà không nhớ quê cơ chứ? Ai mà không muốn nếm thử một miếng cơm quê nhà đâu!
"Dị Chi thật là suy nghĩ chu đáo quá!" Mọi người đồng thanh khen ngợi.
Đương nhiên, suy nghĩ chu đáo thật ra cũng không có gì ghê gớm, ở đây ai mà chưa từng nghĩ đến việc mang theo nguyên liệu quê nhà và đầu bếp nữ đến, nhưng việc đó cần tiền mà.
Tiền ư, mọi người cũng không phải là không có, nhưng việc cầu học đọc sách vốn đã rất tốn kém rồi, còn không biết phải học bao lâu, tiền đồ tương lai cũng có rất nhiều chỗ cần tiêu tiền.
Tiền, có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm.
Nhưng vị Lục Tam công tử này lại khác, đọc sách chịu chi tiền, ăn mặc ở đi lại cũng chịu chi tiền, quan trọng hơn là, không chỉ hào phóng với bản thân, mà đối với người bên cạnh cũng như vậy.
Là hạng người vung tiền như rác sao?
Không phải, đây rõ ràng là coi tiền bạc như vật ngoài thân, danh sĩ phong lưu!
Chả trách ở Vũ Thành, mặc kệ danh sĩ đại nho nào cũng đều thích Lục Tam công tử, dốc lòng truyền thụ, tranh nhau nhận làm đệ tử, Lục Tam công tử vốn đã thông tuệ lại càng lên như diều gặp gió.
Người vừa phẫn uất vì Lục Tam công tử nhát gan kia cũng thu lại ánh mắt.
Không hẳn là bị sự hào phóng của Lục Tam công tử thuyết phục, mà là bị lời nhắc nhở của hắn thuyết phục.
Ăn một miếng cơm quê nhà, nhớ đến người thân, ra ngoài vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, tránh làm liên lụy người thân— Tên Hoắc Hại kia thích nhất là liên lụy, một người phạm lỗi, cả nhà đều không thoát được.
Người nọ liền là người đầu tiên đưa tay gọi: "Đất quê nhà ta mang theo đã uống hết rồi, Dị Chi mau mau cứu mạng ta."
Lục Dị Chi ra hiệu cho đám người hầu bày bàn ăn ra cho mọi người.
"Không dám, không dám." Hắn cười nói: "Là do ta thèm ăn thôi."
Lời này càng khiến mọi người bật cười, thôi, thật hết cách, Lục Dị Chi chỉ đứng ở đây thôi cũng đủ khiến người ta vui mắt đẹp lòng, một khi mở miệng, lại càng khiến người ta vui vẻ hơn.
Bầu không khí ngưng trọng tan đi, mọi người lại lần nữa thoải mái tự tại.
Có người cầm điểm tâm đút cho quan nô tỳ đang hầu hạ trước sau mình: "Nếm thử hương vị quê nhà của chúng ta đi."
Các tỳ nữ cười nói cảm ơn, nhất thời tiếng oanh tiếng én ríu rít, ai nấy đều tươi cười vui vẻ.
Nhưng Lục Tam công tử lại khẽ nhíu mày.
Có một gã sai vặt đang nói chuyện với hắn, không biết đã nói gì, vẻ mặt công tử kinh ngạc.
"Thư nhà ta còn chưa xem." Hắn nhìn gã sai vặt, hỏi: "Lại có thể xảy ra chuyện như vậy?"
Gã sai vặt gật đầu: "Trong thư phu nhân gửi cho ngài chắc đã nói rồi, A Thất tiểu thư nàng..."
Tiểu thư? Là đang nói nữ lang sao? Người bên cạnh nghe thấy, càng thêm tò mò, nhưng gã sai vặt lúc này lại im tiếng, liếc nhìn những người xung quanh, tiến lên một bước ghé sát Lục Dị Chi thì thầm vài câu.
Lục Dị Chi nghe xong, trầm ngâm một lát, nói: "Ta biết rồi."
Gã sai vặt liền lui ra.
Người bên cạnh ngồi thẳng dậy, quan tâm hỏi: "Dị Chi, có phải trong nhà có chuyện không?"
Lục Dị Chi giãn mày, cảm ơn người đó: "Trưởng bối khỏe mạnh, nhà cửa yên ổn."
Chỉ cần trưởng bối khỏe mạnh, nhà cửa yên ổn, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ, người bên cạnh liền yên tâm, nhìn gương mặt thiếu niên sáng mịn như ngọc trai.
Tuy rằng ngày nay phong trào phù phiếm dần lui, không giống như trước kia chỉ dựa vào vẻ đẹp là có thể nổi danh thiên hạ, nhưng người đời ai mà không yêu thích thiếu niên xinh đẹp chứ.
Đặc biệt là Lục Dị Chi còn tài học xuất chúng, lời lẽ tinh tế, lần này vào kinh, tất nhiên có thể được như ý nguyện, một bước lên mây.
Thiếu niên như vậy có thể có chuyện phiền lòng gì chứ?