Lạc Cửu Châm

Chương 17: Sát nghiệt quá nặng

Trong căn nhà đổ nát khó tránh khỏi hỏa hoạn, hai tiểu tỳ ngu ngốc yếu đuối, tự làm mình chết cháy cũng không có gì lạ.

"Sát nghiệt quá nặng." Lục Khang Thị liếc mắt nhìn quản sự, lần tràng hạt Phật châu trong tay.

Hôn thư đã bị đốt rồi.

Ban đầu Lục đại lão gia và lão già họ Việt kia chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, người biết không nhiều, chuyện kết thân gửi gắm lại càng không ai biết.

Lục gia bọn họ sau khi lão già họ Việt chết đã đón tiểu tỳ này về, đó là nghĩa cử.

Tiểu tỳ đó có bằng chứng gì mà rêu rao Lục gia bội tín bội nghĩa ở bên ngoài?

Nực cười hoang đường.

Chuyện nực cười hoang đường như vậy, Lục gia bọn họ nếu ra tay trừ khử đứa hèn mọn này trước, ngược lại sẽ để lại nhược điểm, tự làm ô uế thân phận.

Con trai bà ta tương lai còn phải xuất tướng nhập tướng, không đáng vì một con sâu bọ nhỏ bé mà lưu lại vết nhơ.

"Dù sao đi nữa, cũng là nuôi lớn bên cạnh ta." Lục Khang Thị chậm rãi nói, xoay chuyển Phật châu, "Nó không biết ngày tháng khó khăn, nhất thời tức giận bỏ đi, đợi khi nếm đủ khổ cực sẽ biết nỗi khổ tâm của ta, đến lúc đó tự khắc sẽ ngoan ngoãn quay về, gia môn Lục gia chúng ta cũng sẽ không làm khó nó, cho nên——"

Nói xong liền nhìn quản sự.

"Phải để nó biết rõ, bốn chữ thế đạo gian nan."

Quản sự lĩnh hội, gật đầu đáp lời, lại cảm thán: "Phu nhân đúng là có tấm lòng Bồ Tát." Nói xong liền cáo lui.

Lục Khang Thị nở nụ cười hài lòng, để tiểu tỳ kia chết chẳng là gì, hành hạ nó cho đủ, để nó quỳ dưới chân mình nhận tội cầu xin tha thứ, vừa hả giận, lại còn được tiếng tốt.

Để tiểu tỳ kia biết, người sống trên đời, chết không là gì cả, sống không bằng chết mới là đáng sợ.

"Phu nhân." Ngoài cửa có tỳ nữ đi vào, mỉm cười hỏi, "Lão gia nói thư gửi cho Tam công tử sắp gửi đi rồi, hỏi phu nhân có gì muốn gửi kèm không ạ?"

Lục Khang Thị lập tức đặt Phật châu xuống, vội vàng gọi các tỳ nữ: "Mang cái bọc đã chuẩn bị xong tới đây."

Bọc đồ được mang tới, bà ta lại xem xét, lại bảo thêm bớt, thay đổi, trong phòng trở nên bận rộn hỗn loạn.

"Ca ca cũng thật là, thi đỗ tú tài rồi thì mau về nhà đi chứ, về nhà rồi, báo lên châu quận cũng có thể làm quan mà." Lục Nhụy ngồi một bên vừa ăn điểm tâm vừa hờn dỗi, "Sao lại còn đến kinh thành thi cử làm gì, đúng là vẽ vời thêm chuyện, lần này đi chắc lại phải một năm nữa mới về được nhỉ."

"Con biết cái gì, sao lại gọi là vẽ vời thêm chuyện? Quan do châu quận tiến cử, sao có thể giống với việc đến kinh thành thi vào Thái học, được Hoàng đế ban chức quan chứ?" Lục Khang thị nói, mặt đầy vẻ vui mừng, "Như vậy, ca ca con chính là học trò của Thiên tử rồi."

Nói đến đây bà ta bất giác chắp tay niệm Phật, đợi con trai trở thành cận thần của Thiên tử, Lục Khang thị bà ta cả đời này sẽ được ghi một nét đậm trong gia phả.

Đứa con trai ngoan của bà ta.

Bà ta đương nhiên cũng nhớ con trai, không biết nó có gầy đi không? Tuy có tôi tớ chăm sóc, nhưng làm sao sánh được với ở nhà.

Mắt Lục Khang thị ngấn lệ, đột nhiên nhìn thấy một đôi giày nhét trong bọc, lập tức chỉ vào.

"Sao thế này? Đường kim mũi chỉ đế giày này không được." Bà ta nói, "Sao một nửa thì dày dặn, một nửa lại lỏng lẻo? Ai làm vậy?"

Tỳ nữ vẻ mặt hơi ngượng ngùng: "Phu nhân, đôi này vốn là, A Thất tiểu thư làm được một nửa, nàng, nàng..."

Phải rồi, con tiện tỳ kia tay nghề thêu thùa rất tốt, giày vớ quần áo của Tam công tử đều do nó làm, bây giờ bị đuổi đi rồi, đôi giày chưa làm xong đành để người khác làm nốt.

Lục Khang thị cầm đôi giày nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, liền ném ra ngoài.

"Thôi bỏ đi." Bà ta nói, "Ba đôi này cũng đủ rồi."

Con tiện tỳ kia trước khi bỏ trốn sao không làm xong đôi giày, đúng là lòng dạ xấu xa.

"Mau mang đồ đi đi." Lục Khang thị nói, nhìn các tỳ nữ ôm bọc đồ đi ra ngoài, lòng bà ta cũng bay theo đến chỗ đứa con ngoan.

Tuy việc kinh doanh của Lục gia chưa vươn tới Kinh thành, nhưng với gia sản hiện tại, việc cử người đến Kinh thành đưa tin và hầu hạ công tử cũng không phải là chuyện gì to tát.

Xe tốt ngựa tốt, gia nô khỏe mạnh, chở đầy ắp sự quan tâm của người nhà, chỉ mất nửa tháng đã đến được Kinh thành.

Lúc này, Lục tam công tử cùng một đám bạn đồng môn kết bạn đồng hành từ quận thành, dọc đường vừa du ngoạn sơn thủy vừa thăm hỏi danh sĩ, vẫn chưa đến được Kinh thành.

Đám gia nô của Lục gia ở Kinh thành cũng không hề nhàn rỗi, họ tìm thuê nhà cửa, quét dọn sạch sẽ và yên lặng chờ đợi, để công tử vừa vào Kinh thành là có thể cảm thấy thoải mái như về đến nhà.

Ngày nay bốn biển thái bình, đường quan lộ thông suốt, nhưng đi đường vẫn phải chịu gió thổi nắng chiếu, xe ngựa xóc nảy, vô cùng cực khổ.

Khi đám thư sinh đến địa phận Kinh thành, nhìn từ xa tòa thành trì sừng sững trên mặt đất như một con mãnh thú khổng lồ, trang phục và vẻ mặt của họ đều có phần nhếch nhác, cũng khiến người đi đường nhìn bằng ánh mắt "dân nhà quê lên tỉnh".

"Chúng ta nên tìm một chỗ dừng chân tắm rửa nghỉ ngơi một lát rồi hãy vào Kinh thành." Một người trẻ tuổi đề nghị, vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trên mặt, nhưng lại để lại một vệt bẩn, đó là do bụi bặm trộn lẫn với mồ hôi.