Làm thủ tục để xuất viện không tốn nhiều thời gian, buổi chiều đã có thể rời khỏi phòng bệnh.
Liên Tê yên lặng ngồi ở ghế sau, khăn choàng quấn mấy vòng quanh cổ, dường như sắp che kín cả khuôn mặt của cậu, cậu cụp mắt xuống, nếu như nhìn từ phía trước sẽ thấy hai má của cậu đang phồng lên, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Cậu siết chặt chiếc vòng tay trong tay mình.
Dường như chỉ có làm vậy mới có thể khiến cho cậu có thêm chút dũng khí.
Cuối mùa thu ở thành phố Giang đã bắt đầu lạnh giá, cũng may bên trong xe có thiết bị sưởi ấm nên không quá đáng lo.
Liên Tê cảm thấy lòng bàn tay của mình cũng đổ mồ hôi rồi.
Làm ướt chiếc vòng tay.
Nhưng mà cậu vẫn cố chấp, không chịu bỏ chiếc vòng ra.
Liên Du mở cửa xe ra, anh ấy cũng đã chuẩn bị tinh thần trước cho việc Liên Tê sẽ có cảm giác bài xích một môi trường xa lạ với cậu, nhưng mà anh ấy không ngờ Liên Tê chỉ chậm rãi xuống xe, cậu nhìn trang viên khổng lồ trước mặt mình mà đôi mắt của cậu vẫn bình thản không một chút hoảng hốt.
Hình như trong thế giới của cậu thì chỉ có trời và đất trước mặt mà thôi.
Cậu cũng không quan tâm mình đang ở đâu, cậu chỉ muốn biết Sầm Yếm có ở đó hay không mà thôi.
Mẹ Liên nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của cậu, dắt Liên Tê đi vào trang viên đã mất đi dấu vết của cậu trong suốt mười mấy năm nay, dắt cậu đi vào nơi đáng lẽ phải là ngôi nhà của cậu từ lâu.
Chung quy cũng là do mẹ Liên lo lắng cậu cảm thấy không được tự nhiên, trang viên lớn như vậy mà lại không có lấy một bóng người.
Liên Tê cuối cùng cũng nhìn sang chỗ khác, cậu nhìn lướt qua từng ngọn cây ngọn cỏ ở đây, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Đôi đồng tử của cậu rất nhạt, khi cậu tập trung nhìn thứ gì đó, hình ảnh phản chiếu trong mắt cậu cũng chỉ tập trung vào một điểm.
Hình như cậu đã nhìn thấy một thứ đặc biệt.
Cậu chỉ biết đứng yên tại chỗ ngơ ngác nhìn.
Ở tầng một của trang viên nhà họ Liên, có một dãy cửa kính sát đất rất lớn hướng ra vườn hoa, mùa thu cây cối thưa thớt, gió thổi những chiếc lá rụng vang lên tiếng xào xạc, dễ dàng thu hút sự chú ý của Liên Tê.
Chỉ là ánh mắt của cậu lại nhìn xuyên qua hàng cây, rồi dừng lại phía sau lớp cửa kính sát đất kia.
Đó là một dáng người cao to, trùng khớp với dáng người trong ký ức của Liên Tê, anh đang kẹp điếu thuốc lá giữa hai ngón tay, nheo mắt lại nhả khói ra, có thể nhìn thấy loáng thoáng chiếc cằm sắc bén của anh. Anh đang đứng dựa vào tường, trông vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược.
Một lúc sau, anh quay mặt qua.
Cũng vì thế mà chạm phải ánh mắt đầy hoang mang của Liên Tê.
Gương mặt ấy vô cùng quen thuộc với cậu, chỉ có điều gương mặt này vẫn còn sáng bóng, không hề có vết sẹo dài trên mặt.
“Tiểu Bảo, Tiểu Bảo!”
Liên Tê vội vàng chạy vào.
Mẹ Liên ở phía sau cậu sốt ruột gọi cậu lại, nhưng mà Liên Tê rất biết cách giả vờ không nghe thấy gì.
Cậu giống hệt con chim sẻ kia, chọc thủng tấm lụa trên cửa sổ, nóng lòng muốn đáp xuống tảng đá của chính mình.
Tim cậu đập như trống.
Gần như là đâm sầm vào.
Chiếc đầu xù xù của Liên Tê nhào vào l*иg ngực quen thuộc ấy, người đàn ông bất ngờ bị tập kích chợt lảo đảo một chút, nhưng ngay sau đó cũng nhanh chóng đứng vững lại.
Trong tay anh vẫn còn cầm điếu thuốc, tàn thuốc liên tục rơi xuống.
Người trong lòng anh ôm anh rất chặt.
Chặt đến nỗi cả người đều run rẩy.
Sầm Yếm cũng không biết tại sao bản thân lại vô thức đưa tay lên dập tắt điếu thuốc.
Sau đó không biết tại sao anh lại dang hai tay ra, cảm nhận hơi thở ấm áp trong lòng mình, nhịp tim của anh cũng dần tăng theo, từng chút rồi lại từng chút.
Anh đưa tay lại gần, rồi nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên.
Mẹ Liên và Liên Du chạy tới thấy cảnh này thì sững sờ tại chỗ.
Sầm Yếm dang tay ra, nhướng mày nói: “Bà Liên mời tôi tới đây, cũng là bởi vì chuyện này sao?”
Nói khách sáo là mời.
Nói trắng ra thì đó chính là lừa gạt, dụ dỗ và bắt cóc.
Lúc Liên Du tra ra thân phận của Sầm Yếm, nếu nói chê là còn đang nói giảm nói tránh.
Thành phố Giang có hai gia tộc lớn là nhà họ Liên và nhà họ Sầm. Tổ tiên ba đời của nhà họ Liên làm nghề kinh doanh, ba Liên cũng là quan chức, gọi là có quyền thế lại còn có tiền, trong tay có mười mấy công ty, nhất là tập đoàn Phong Huệ, trong chốc lát đã lọt vào top 100 doanh nghiệp toàn cầu.
Nhà họ Sầm lại khác nhà họ Liên, ngay từ đầu họ đã phát triển ở nước ngoài, cho đến khi nền kinh tế trong nước phát triển thì lúc này họ mới lựa chọn đưa doanh nghiệp về thành phố Giang. Mà điều khiến cho quyết định này của họ thành công nằm ở người đứng đầu nhà họ Sầm, tàn nhẫn vô tình, thủ đoạn cứng rắn, không nói câu nào đã vơ vét phân nửa kinh tế ở thành phố Giang, khiến cho nhiều gia tộc khổ không thể tả.
Nhiều năm trôi qua, nhà họ Sầm đã sớm đứng vững ở thành phố Giang. Nhà họ Sầm qua lại với cả hai giới hắc đạo và bạch đạo, gia chủ thì ngang ngược, vợ mất sớm, ông ta lại càng quang minh chính đại mỗi ngày cặp kè hết người này đến người nọ, không biết đã để lại bao nhiêu nòi giống ở bên ngoài.
Mà số phụ nữ bị ông ta phụ lòng không phải một trăm thì cũng phải tới tám mươi, có không ít người đánh liều ôm con đến nhà họ Sầm, mà gia chủ nhà họ Sầm cũng không ngần ngại nhận con.
Nhưng chỉ có đứa con được ở lại, còn mẹ của chúng thì cho ít tiền rồi đuổi đi.
Quanh đi quẩn lại, nhà họ Sầm nuôi một đám con riêng trạc tuổi nhau.
Mà Sầm Yếm lại là một trong số đó.
Anh không chỉ là con riêng của nhà đó, mà còn là đứa ngang ngược hư hỏng nhất trong số đó.
Ngày ngày hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, ỷ vào gia thế của mình mà cư xử xấc xược, không phải dạng hư hỏng bình thường.
Vừa nghĩ đến chuyện không biết đứa nhỏ ngoan ngoãn Liên Tê nhà mình có qua lại với người như thế từ bao giờ, Liên Du cảm thấy mình sắp tức đến nổ đầu rồi, làm gì còn khách sáo nổi nữa.
Một nhóm người cao to lực lưỡng đi mời người ta tới đây, nhưng lỡ Sầm Yếm không đồng ý thì sao? Không đồng ý thì trói lại, đánh tới khi nào chịu đồng ý thì thôi.
Sầm Yếm không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn giơ tay lên đầu hàng, để mặc cho người ta dẫn đến nhà họ Liên.
Vòng tay mà Liên Tê nắm trong tay chợt rơi xuống đất, phát ra tiếng lanh canh nho nhỏ.
Sầm Yếm nhìn theo chiếc vòng, lần này anh thật sự ngạc nhiên.
“Cậu lấy cái này ở đâu vậy?”
Chiếc vòng tay màu đen được nhặt lên, Sầm Yếm nắm lấy cằm của Liên Tê, buộc thiếu niên phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
Một mùi hương gỗ thoang thoảng, vẫn là mùi hương mà Liên Tê yên tâm, vẫn là mùi hương mà cậu quen thuộc. Sầm Yếm vô thức cúi đầu đến gần hơn một chút, lông mày của anh nhướng lên cao, trông anh nhíu mày lại thì rất hung dữ, là kiểu người không nghe người khác nói lý lẽ.
“Là mẹ tôi đưa.” Liên Du cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
“Cậu mau thả em trai tôi ra! Cậu không thấy em ấy đang khó chịu hay sao?!” Liên Du gần như hét lên, anh ấy bước lên vài bước, đưa tay ra nắm lấy áo sau lưng của Sầm Yếm rồi kéo người ra.
Sầm Yếm nhìn chằm chằm Liên Tê rồi ngẩn người, từ góc nhìn của anh vừa hay có thể nhìn thấy chóp mũi của cậu thiếu niên ngoan ngoãn này.
Cặp mắt tròn vo màu quả hạnh, trong ánh mắt ấy chứa đầy sự tin tưởng.
Hơi thở của anh bỗng chốc trở nên hỗn loạn, ánh mắt của Sầm Yếm dần dần di chuyển xuống dưới, dừng lại trên đôi môi của Liên Tê. Vào đúng khoảnh khắc này, Liên Du kéo anh một cái, anh không kịp chuẩn bị, ngửa ra sau rồi vô thức quay đầu đi về hướng ngược lại.
Nhưng vào lúc này, có người ôm eo kéo anh lại.
Trong ánh mắt khϊếp sợ của Liên Du, Liên Tê nhào lên phía trước, hai tay ôm chặt lấy Sầm Yếm.
Hai người cứ thế mà ngã nhào xuống đất, Sầm Yếm phản ứng rất nhanh, một tay bảo vệ đầu của Liên Tê, để cho cả người của thiếu niên đè lên người mình.
Sầm Yếm rên lên một tiếng.
Liên Tê ngã lên người anh, cằm đập vào xương quai xanh của người đàn ông.
“Bế.”
Liên Tê rất ít khi mở miệng nói chuyện, mà cậu vừa lên tiếng lại là lời ít ý nhiều.
Mà cậu vừa nói xong thì ba người còn lại cũng trợn tròn mắt.
Sầm Yếm cười ra tiếng.
“Cậu chủ Liên, chuyện này anh cũng đâu thể trách tôi được.” Anh chống một chân lên, hai chân của Liên Tê ngay lập tức được đùi phải của anh đỡ lấy, Sầm Yếm chống cánh tay xuống, hơi ép cả người Liên Tê xuống dưới, ngay khi anh đứng dậy thì nhấc bổng thiếu niên lên rồi ôm vào lòng.
Liên Tê thuần thục đưa hai chân lên vòng qua hông của anh, Sầm Yếm lấy tay đỡ cậu.
Mùi thuốc trên người thiếu niên xộc vào mũi anh.
Liên Tê lại càng ôm anh chặt hơn.
Nhìn động tác thành thạo như đã làm rất nhiều lần của thiếu niên, Sầm Yếm rũ mi xuống như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Tôi cũng không quen biết gì cậu, sao cậu lại bám lấy tôi vậy?” Sầm Yếm nghiêng đầu sang, gần như dán lên tai của Liên Tê nói vậy.
Mà ở góc nhìn của Liên Du và mẹ Liên, càng giống như Sầm Yếm đang hôn lên vành tai của Liên Tê.
Khuôn mặt của Liên Du lúc này đã đỏ bừng như trái ớt vì tức giận.
“Quen mà.” Liên Tê bỗng lên tiếng.
Cậu cố chấp lặp lại, trong mắt đầy sự nghiêm túc.
“Quen mà.”
“Được rồi con.” Mẹ Liên kéo Liên Du lại, cuối cùng bà chấp nhận đè sự nghi ngờ trong lòng mình xuống trước, vì Liên Tê bà có thể chịu đựng hết tất cả.
Hôm nay bà trang điểm lộng lẫy, là một quý bà điềm tĩnh ung dung trước mặt Sầm Yếm. Mẹ Liên nói ra những lời này không hề có ý định tránh Liên Tê, mà những lời này cũng chính là nói cho bọn họ nghe.
“Sầm Yếm, tôi không biết Tiểu Bảo và cậu rốt cuộc có thật sự quen biết nhau hay không, nhưng mà tôi có thể chắc chắn một điều.” Mẹ Liên yên lặng một lúc, cuối cùng vẫn nói ra: “Thằng bé rất tin tưởng cậu.”
“Thậm chí...” Có lẽ nói ra điều này rất khó khăn nhưng mà bà vẫn hít sâu một hơi rồi nói: “Thằng bé còn tin tưởng cậu hơn cả chúng tôi.”
“Tình trạng của Tiểu Bảo tôi không nói nhiều, Tiểu Du sẽ nói với cậu sau. Tiểu Bảo rất cần cậu, thằng bé cần cậu giúp.” Mẹ Liên cười khổ: “Nên tôi hy vọng cậu có thể ở bên cạnh thằng bé, còn về phía ba của cậu, chúng tôi sẽ liên lạc với ông ấy.”
Thật ra khi mẹ Liên nói những điều này thì trong lòng cũng không quá chắc chắn.
Gia chủ của nhà họ Sầm những năm gần đây sức khỏe cũng đã kém đi nhiều, con cái của nhà họ Sầm thì như chó đói chờ xương, chỉ cần ra lệnh một tiếng là sẽ lập tức xông lên gặm nát miếng xương này, hung hăng cắn xé miếng thịt không thuộc về mình.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, Sầm Yếm chắc chắn sẽ không làm một người bình thường.
Chắc chắn anh sẽ không buông tha cho miếng thịt béo bở này.
Nếu như Sầm Yếm lựa chọn ở lại nhà họ Liên lâu dài thì đối với bản thân anh, chỉ có hại nhiều hơn lợi. Gia chủ nhà họ Sầm lại là người đa nghi và cố chấp, ông ta sẽ không cho phép con của mình hướng về gia tộc đằng ngoại, chứ đừng nói đến chuyện nhà họ Liên, một gia tộc cũng hùng mạnh không kém gì nhà họ Sầm.
Sầm Yếm sẽ bị bỏ rơi.
Mẹ Liên chỉ dám cam đoan mình sẽ tình nguyện ra sức trợ giúp cho Sầm Yếm, nhưng mà Sầm Yếm có đồng ý hay không lại là một vấn đề khác.
Đương nhiên bà biết mình đang làm người khác cảm thấy khó chịu.
Nên bà cũng có chút khó chịu mà cúi đầu xuống.
Nhưng không ngờ, chỉ một giây sau, một giọng nói dõng dạc vang lên.
“Được, tôi đồng ý.”
Mẹ Liên ngạc nhiên ngẩng đầu, bà không ngờ Sầm Yếm lại dễ nói chuyện như vậy.
“Đứa trẻ nhà bà dính người thật đấy.” Sầm Yếm cảm giác bả vai của mình hơi nặng, là sức nặng của cái đầu xù kia, hơi thở ấm áp phả lên cổ anh, chọc cho lòng anh cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Liên Tê y hệt một con mèo nhỏ đang làm nũng mà cọ cọ vào cổ anh.
Đúng là làm cho người khác khó lòng nào mà từ chối cậu được.
Sầm Yếm chấp nhận số phận của mình.
“Đáng yêu quá.” Sầm Yếm cúi đầu suy nghĩ, nghĩ một hồi thì không chịu nổi mà bật cười.
Nghe được mấy từ này, Liên Tê lại lắc lư cái đầu nhỏ, có vẻ là đồng ý với anh.
“Đói.” Liên Tê tích chữ như vàng.
Mẹ Liên phản ứng cực nhanh, vội vàng gọi người làm mau đến phòng bếp nấu cơm. Nhưng không ngờ Liên Tê lại nhìn chằm chằm vào Sầm Yếm, cậu nhìn thấy người đàn ông này không có phản ứng gì, lại dứt khoát đơn giản lặp lại một lần nữa.
“Em đói.”
Cái gì? Sau khi phản ứng lại, Sầm Yếm không thể tin được.
Đây là đang nói Sầm nhị thiếu anh đi nấu cơm đấy à?
Nhưng mà khốn thay thiếu niên vẫn cứ nhìn thẳng vào anh, không thấy né tránh chút nào.
“Mẹ nó chứ.” Sầm Yếm vội chửi thề một câu, sau đó lại nhanh chóng phản ứng lại là không thể nói mấy câu thô tục trước mặt đứa trẻ ngoan này, thế là anh lại mau chóng phanh lại.
Anh không thể tin được mà vỗ một cái lên mông Liên Tê.
“Cậu hay quá nhỉ, làm sao cậu biết...”
Anh vội chuyển lời: “Sao cậu lại biết tôi giỏi nấu cơm nhất vậy?”
Liên Du: “...?”
Sầm Yếm thả Liên Tê ngồi lên cái bệ đá cẩm thạch, anh vừa muốn rời đi, một giây sau cánh tay đã bị ôm lấy.
Liên Tê ngẩng đầu lên nhìn anh.
Sầm Yếm thật sự cảm thấy mình không có cách nào để giải thích một cách hợp lý được, bèn vừa nhỏ giọng mắng mấy câu, vừa giơ tay bế người lên, rồi đặt cậu ngồi lên bả vai của mình.
Liên Tê nắm lấy tóc anh.
Anh thành thạo mở bếp nấu ăn, người mà mẹ Liên gọi còn chưa tới, bà dứt khoát gọi điện thoại kêu người đó không cần tới luôn.
Sầm Yếm không thể tin nổi: “Đừng nói với tôi cả nhà này đang chờ tôi nấu cơm đấy nhé?”
Huyệt Thái Dương trên trán Liên Du giật giật: “Em trai tôi sắp rơi xuống rồi!”
Liên Tê cũng không cảm thấy mình làm gì sai, bởi vì trước kia cậu cũng toàn làm vậy mà.
Có lúc cậu sợ phải đợi một mình, Sầm Yếm dù đang nấu cơm cũng cõng cậu, làm xong một món, lại gắp một đũa đút cho cậu ăn.
Liên Tê chỉ việc ngồi nhai.
Còn được Sầm Yếm cười rồi khen cậu nữa: “Em bé ngoan quá.”
Có điều bây giờ Sầm Yếm này không có vết sẹo trên mặt.
Liên Tê chọc chọc mặt của anh, vô cùng hài lòng.
Thì ra trông Sầm Yếm không hề hung dữ chút nào.
Cậu trách lầm anh rồi.
Eo của Sầm Yếm thon gọn săn chắc nhưng cũng rất dẻo dai. Lúc anh cúi người xuống nấu cơm, Liên Tê ngoan ngoãn ngồi trên bệ đá hoa cương.
Sầm Yếm ngẩng đầu một cái lập tức nhìn thấy thiếu niên đang chớp mắt nhìn anh chằm chằm, không mang theo bất kỳ ý đồ nào, dường như chỉ đơn giản là muốn nhìn anh vậy thôi.
Một lúc sau, Sầm Yếm khẽ cười một tiếng.
Anh cầm trên tay miếng thịt giăm bông, nhét một miếng vào miệng Liên Tê.
“Ăn đi, nhóc quỷ.”