Mười mấy năm trước, tinh hệ thú nhân phải đối mặt với sự ăn mòn của Trùng tộc. Sau khi thắng trận và xây dựng lại họ đã diệt sạch hết trứng của bọn chúng, nhưng không ít cánh đồng đã bị hủy hoại đến nỗi không thể trồng trọt. Toàn bộ thực phẩm đều phụ thuộc vào nhập khẩu từ Liên Bang sang, vì thế giá cả thực phẩm tăng cao.
Các thú nhân có sức ăn rất lớn, trừ những người giàu có và quý tộc, người bình thường thường lựa chọn uống dịch dinh dưỡng, tuy hương vị không ngon nhưng bù lại hàm lượng dinh dưỡng rất phong phú, lại tiết kiệm thời gian và có năng lượng cao.
Kim Diệp Tiểu trấn vốn nổi tiếng với nông nghiệp, giờ cũng phải đóng cửa nông trường. Mỗi gia đình chỉ có thể sử dụng một ít đất để trồng bí đỏ hoặc rau quả để tự cung cấp, nhiều nhất là nuôi dưỡng chút gia cầm.
May mắn thay, phong cảnh nơi này khá đẹp, nhờ du lịch và các sản phẩm thủ công mỹ nghệ mà người dân trong trấn vẫn có thu nhập.
Họ đã ăn quen dịch dinh dưỡng có hương vị kỳ quái, bánh xèo kiểu Trung trở thành một món ăn tuyệt vời đối với họ.
“Quốc yến! Món này phải đưa vào thực đơn của quốc yến!” Một hàng xóm đang uống rượu trái cây đã lên tiếng.
“Không không không…” Kỷ Kiều vội vàng xua tay, trong lòng không khỏi tưởng tượng nếu cậu là một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi từ Tân Đông Phương, có phải cậu sẽ trở thành thần bếp nổi tiếng ở tinh tế không!
Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?
Kỷ Kiều ho khan hai tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, cậu hòa nhập với mọi người quây quần bên bàn ăn để kỷ niệm sinh nhật của Dylan phu nhân.
Sau bữa tiệc, Kỷ Kiều dọn dẹp bàn ăn. Dylan tiên sinh tiến lại gần và đưa cho cậu một chiếc thẻ màu bạc.
Kỷ Kiều ngạc nhiên: “Vé tàu tinh tế?”
“Đúng vậy! Đây là đến khu C.” Dylan tiên sinh cười rạng rỡ, tay vỗ vỗ vào vai Kỷ Kiều, nói: “Nhóc con, ông nghĩ rằng bánh của cháu thật sự rất ngon. Đi đến khu kinh tế tốt hơn có lẽ sẽ giúp cháu kiếm tiền. Đừng lãng phí thời gian ở nơi nhỏ bé này nữa.”
Kỷ Kiều cũng không phải không nghĩ tới việc làm lại nghề cũ, nhưng cư dân ở trấn nhỏ này tự cung tự cấp, họ không có tiền để mua loại ăn vặt chẳng no bụng này.
Dylan tiên sinh nói rất hợp lý, cậu không thể mãi sống dựa vào người khác được, đi đến khu C có lẽ sẽ có nhiều cơ hội hơn.
“Cảm ơn ngài……”
Cậu nhận lấy vé tàu tinh tế, trong lòng suy nghĩ vé tàu này bao nhiêu tiền, nhưng Dylan tiên sinh đã đoán được ý định của cậu, chỉ cười và xua tay bỏ đi.
Kỷ Kiều cười một chút, cất chiếc vé đi. Có lẽ sau này khi có tiền, cậu có thể thoải mái mua những món ăn ngon và trở về đãi mọi người một bữa thật hoành tráng, ăn bao nhiêu cũng được, những loại khó ăn như dịch dinh dưỡng thì để chúng biến mất đi!
Nghĩ tới đây, cậu nuốt nước miếng. Nếu như bây giờ có món ăn nóng hổi thơm phức ở trước mặt, cậu nhất định sẽ ăn sạch sẽ không sót lại gì!