Nghe Được Tiếng Lòng Của Người Chơi Sau Đó Trở Thành Thần Trong Quỷ Giới

Chương 13

Không ai biết rằng, Sầm Tầm đang công khai nghe trộm tiếng lòng của người chơi.

[Thầy ấy tới rồi, thầy ấy tới rồi! Thành bại là ở lần này!]

[Căng quá, nếu diễn không đạt thì liệu có bị giáo sư nhận ra không…]

[Xui xẻo thật, vai phản diện lại rơi vào tôi, lỡ giáo sư lại ra tay độc ác, chẳng phải tôi toi đời rồi sao… Không được không được, lúc đó phải nhanh chân chạy mới được.]

Vô số tiếng lòng ập tới, đuôi mày Sầm Tầm khẽ nhướng, anh có dự cảm, đám người chơi này lại đang bày trò mới.

Chắc chắn sắp có kịch hay để xem.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi anh rẽ vào một con hẻm nhỏ như đã định sẵn sau khi ra khỏi cổng trường, từ một ngõ cụt gần đó bỗng truyền đến tiếng cười da^ʍ dê:

“He he he, em gái xinh đẹp, đi đâu đấy? Theo mấy anh chơi một lát nhé?”

Tiếng nữ hoảng loạn lập tức vang lên, cố ý nói to: “Các người muốn làm gì! Thả bạn trai tôi ra! Có ai không! Cứu với —”

Sầm Tầm dừng bước, đôi mắt đào hoa khẽ nhướn, ánh mắt quét quanh bốn phía.

Tốt lắm, xung quanh chỉ có “một người” là anh.

Rõ ràng là nhắm vào anh mà tới.

Đang phiền não không biết làm sao tiếp cận người chơi, thì đúng lúc có người dâng gối khi anh buồn ngủ.

Khóe môi khẽ cong, anh giả vờ bị tiếng động hấp dẫn, bước chân chuyển hướng, đi về phía ngõ cụt.

“Các người đang làm gì đấy?”

Giọng nam lạnh lùng nghiêm khắc vang lên, tất cả người trong ngõ cụt lập tức quay đầu, nhìn về phía người đàn ông bất ngờ xuất hiện.

Nơi ranh giới giữa sáng và tối, nửa khuôn mặt Sầm Tầm được ánh mặt trời chiếu sáng, còn thân thể lại ẩn trong bóng râm, khiến gương mặt thánh khiết kia pha thêm chút quái dị, nửa người nửa ma, thoạt nhìn khiến người ta suýt chút sợ vỡ tim.

Mãi đến khi anh hoàn toàn bước vào vùng bóng tối, tay ấn lên điện thoại, nói câu “Còn không cút thì tôi báo cảnh sát”, mấy người kia mới bừng tỉnh khỏi trạng thái sững sờ.

Ba người chơi đóng vai lưu manh còn đang do dự có nên tiếp tục diễn không, lại đối mặt với ánh nhìn lạnh lẽo của anh, không hiểu sao có cảm giác bị nhìn thấu, nổi da gà khắp lưng, không dám ở lại thêm giây nào, miệng chửi đổng nhưng thực ra rất sợ, cuống cuồng bỏ chạy.

Cũng khá biết điều.

Làm đúng trình tự là được rồi, Sầm Tầm chẳng hứng thú gì diễn thêm với bọn họ.

Anh cất điện thoại vào túi, quay lại nhìn cặp “tình nhân” vừa bị mấy tên lưu manh trêu chọc, dịu giọng hỏi: “Không sao chứ?”

Cô gái tóc tai rối bời, trông đáng thương vô cùng, cảm kích nói với anh: “Cảm ơn thầy Sầm, nếu không có thầy, bọn em không biết sẽ ra sao…”

Cậu con trai trông còn thảm hơn, khóe môi bị đánh rách, rướm máu, nhìn thấy mà tội.

Anh liếc nhìn hai người, nói: “Sau này gặp chuyện như thế, phải kịp thời báo cảnh sát.”

Không ngờ câu này khiến cả hai người đều á khẩu.

Anh nghe thấy tiếng lòng cô gái lầm bầm: [Làm như trước đây lúc bị bạo hành, người ra tay nặng nhất không phải giáo sư ấy…]

Còn cậu con trai thì hét trong lòng: [Ha ha ha kể chuyện cười ghê gớm, tên tội phạm nổi tiếng ngoài vòng pháp luật của thế giới ác mộng dạy chúng ta phải tuân thủ pháp luật cơ đấy.]

Sầm Tầm: “…”

Anh cười nhạt, hỏi cậu con trai: “Vết thương có cần xử lý không?”

Cậu ta vội vã xua tay, ngượng ngùng nói: “Không cần không cần, thật sự không nghiêm trọng — à mà đúng rồi!”

“Thầy Sầm đã giúp tụi em như vậy, để tụi em mời thầy ăn một bữa đi!”

Khả năng chuyển chủ đề của cậu ta vô cùng vụng về, nhưng anh làm như không thấy, phối hợp diễn theo, mỉm cười từ chối: “Làm gì có chuyện thầy để học sinh mời ăn chứ.”

Cô gái vội vã phụ họa: “Phải mời chứ! Hơn nữa… bọn em còn có một số vấn đề liên quan đến nhà dân tộc học muốn hỏi thầy.”

Nghe vậy, Sầm Tầm làm bộ do dự: “Là có chỗ nào không hiểu trong việc học à? Thôi được, nhưng không cần mời, quán ăn tư nhân phía trước là sản nghiệp dưới tên chồng thầy, mình đến đó ăn đi.”