“A a a đừng đuổi tôi! Tôi không muốn bị đâm nổ mắt đâu!!!”
Anh: “…”
Dù không biết giọng nói kia có phải của sinh viên này không, nhưng anh có thể chắc chắn rằng cậu ta cũng là một “người chơi” giống như nhóm Cố thiếu. Không những ký ức không bị reset, mà nội bộ bọn họ thậm chí còn có hẳn một kênh tin tức riêng.
Và chiến tích dùng bút đâm nổ mắt người khác của anh hiển nhiên đã nổi danh trong nhóm này.
Anh không đuổi theo sinh viên kia mà tiếp tục đi về phía lớp học.
Anh tin rằng những sinh viên không phải NPC trong lớp sẽ mang đến cho anh nhiều bất ngờ hơn.
8:04, anh bước vào lớp trong tiếng ồn ào, bình tĩnh nói với sinh viên: “Xin lỗi, trên đường xảy ra chút chuyện nên tôi bị chậm trễ một chút.”
Những sinh viên hiểu chuyện không truy hỏi thêm, dần dần yên tĩnh lại, giữa bầu không khí im lặng ấy, vài tiếng xì xào trở nên đặc biệt rõ ràng.
[Không phải chứ? Thầy lại trễ, có khi nào trên đường đi lại đâm mắt người ta không trời?]
[Hôm nay thầy vẫn đẹp như thường, chụp phát! Đăng lên diễn đàn báo bình an cho fanclub!]
[Thiên sứ mặt đẹp, lòng rắn rết, biết sao giờ, càng ngày càng mê vợ tôi mất thôi!]
[A a a cái tên da^ʍ tặc khốn kiếp kia, sao nó dám động vào thầy! Tôi còn chưa dám đây này! Da^ʍ tặc đáng chết ngàn lần!]
Anh: “…”
Vẫn giữ nguyên nét mặt không đổi, trong lúc điều chỉnh thiết bị, anh lặng lẽ cúi mắt nhìn xuống, dễ dàng nhận ra vài kẻ khác biệt giữa đám sinh viên ủ rũ trong lớp.
Anh thầm nghĩ, những người này không hề mở miệng, vậy mà anh lại nghe thấy tiếng của họ, chẳng lẽ bây giờ anh có thể đọc được sóng điện não của nhóm người đặc biệt này?
Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên, trong đầu anh đột nhiên vang lên một giọng điện tử quen thuộc.
[Đinh — Phần thưởng lần đầu tiêu diệt đã phát, chi tiết vui lòng mở bảng trạng thái để xem.]
Động tác cầm bút lật trang của anh thoáng khựng lại, nhưng vẫn như thường lệ bắt đầu bài giảng đã lặp lại vô số lần.
Vòng lặp này đã xảy ra quá nhiều lần, nội dung bài giảng anh có thể đọc thuộc lòng, dứt khoát vừa giảng vô hồn, vừa suy nghĩ xem “bảng trạng thái” là thứ gì.
Anh không ngờ, ngay khi vừa nghĩ đến từ “bảng trạng thái”, trước mắt anh bỗng hiện lên một màn hình trong suốt, nền đen chữ đỏ, lạnh lẽo hiển thị vài dòng thông báo từ “Hệ Thống Ác Mộng”.
[Quái dị Sầm Tầm thân mến, chúc mừng ngài đã đạt thành tựu “lần đầu tiên tiêu diệt” trong phe ác mộng, phần thưởng “Thuật Đọc Tâm” đã phát.]
[Xin lưu ý! Trong giai đoạn thử nghiệm nội bộ, phần thưởng này không bị giới hạn. Sau khi trò chơi chính thức ra mắt, điều kiện sử dụng sẽ điều chỉnh thành 100 điểm/1 phút (cấp thấp nhất).]
Anh: “?”
Cái trò chơi rác rưởi này, keo kiệt quá đi mất.
Trên bảng điều khiển còn nhiều thông tin khác, nhưng Sầm Tầm sợ để lộ sự bất thường của mình nên không tiếp tục xem, cố gắng nhẫn nhịn đến khi tan học.
Theo lịch trình, sau khi dạy xong, anh sẽ đến văn phòng ngồi một lúc, sắp xếp nội dung phát biểu cho cuộc họp định kỳ vào buổi chiều. Nhân tiện, Sầm Tầm định tranh thủ khoảng thời gian một mình này để nghiên cứu kỹ hơn về cái gọi là “Hệ Thống Ác Mộng”.
Có lẽ do sức mạnh của bút đâm vào nhãn cầu quá khủng khϊếp, lần này không có kẻ nào không biết điều dám ngáng đường anh nữa. Sầm Tầm phớt lờ đủ loại ánh mắt xung quanh, sải bước rời đi một cách ung dung.
Trên đường đi, đủ loại suy nghĩ vẫn không ngừng len vào tai anh.
Loại bỏ những lời khen ngợi khoa trương và vô nghĩa, Sầm Tầm thu thập được một số thông tin bổ sung từ những suy nghĩ ấy.
[Cuối cùng cũng vào được game rồi! Server đột nhiên bảo trì hai ngày, không lẽ bị lỗi do chuyện trước đó sao?]
[Mạc Chí Lâu tìm khắp rồi mà chẳng có chút manh mối nào, rốt cuộc phải tìm ở đâu đây, gấp quá!]
[Tôi thấy thầy Sầm rất giống đại BOSS, tại sao chẳng ai tin tôi vậy! Mô hình nhân vật đẹp như thế không thể nào là nhân vật quần chúng được! Ai đời một nhân vật quần chúng lại có gương mặt tựa tiên nhân cơ chứ!]