“Keng —” con dao rơi xuống đất, đánh thức những người đồng bọn của Cố thiếu đang thất thần.
“Cố thiếu!”
Đúng lúc mọi người kinh hãi xen lẫn tức giận định xông lên cứu người, Sầm Tầm từ từ rút từ túi áo ra một cây bút máy, tháo nắp bút, rồi chĩa đầu bút về phía mắt Cố thiếu, hạ giọng đe dọa: “Tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ đâm thủng mắt cậu ta.”
Lời đe dọa này đã khiến tất cả mọi người đều khựng lại.
Bọn họ đâu từng thấy cảnh tượng máu me như vậy, sợ Sầm Tầm thật sự ra tay, nhất thời, thật sự không ai dám tự ý hành động.
Cố thiếu chịu đựng qua cơn đau dữ dội, thấy đám phế vật này đứng yên tại chỗ, trong chốc lát, cơn giận dâng trào: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau dùng ặc — a!”
Những từ khóa rơi vào tai anh trở nên mơ hồ, Sầm Tầm nghiêng đầu, đoán rằng những người này có lẽ lại sắp dùng một thủ đoạn kỳ lạ nào đó. Không do dự nữa, anh dữ dội đâm mũi bút vào tròng mắt của Cố thiếu.
“Aaaaaa ——”
Tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp lớp học, máu tươi phun trào. Nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng dính máu, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Máu tươi như đánh thức thứ gì đó nguyên thủy nhất trong tâm hồn, Sầm Tầm bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống cuối cùng cũng không còn nhàm chán nữa.
Anh nhìn về phía những người khác, họ nhìn anh đầy sợ hãi, như thể đang nhìn một con quái vật.
“Làm... làm sao bây giờ?”
“Dùng bùa chú?”
“Cậu điên à, Cố thiếu còn trong tay thầy ấy đấy! Vạn nhất ném trượt thì sao?”
“Thử dùng thòng lọng xem, kéo Cố thiếu qua đây đã rồi tính!”
Sầm Tầm nheo mắt lại, tận mắt thấy có người từ trên người lấy ra một sợi dây từ hư không.
Ảo thuật? Phép thuật?
Những người này, rốt cuộc là tồn tại gì?
Không chút do dự, Sầm Tầm lôi Cố thiếu đang nằm dưới đất lên, dùng con dao rơi xuống đất khống chế hắn lùi về phía cửa sổ, kẹp gã ta giữa tường và bàn học.
Bàn dài trong lớp học của trường H được cố định xuống sàn, không thể di chuyển. Cho dù thòng lọng có quấn được nửa thân trên của Cố thiếu, cũng không thể kéo gã ta về được.
Sầm Tầm hứng thú nhìn sợi thòng lọng trên người Cố thiếu, càng tò mò về thân phận của những người này.
Trong lúc suy nghĩ, anh đã có chủ ý.
Anh áp lưỡi dao vào mặt Cố thiếu, nhẹ nhàng ấn xuống, giọt máu lập tức ứa ra.
Cảm nhận được cơn đau trên mặt, tiếng kêu thảm thiết của Cố thiếu lập tức thêm vài phần sợ hãi, không dám vùng vẫy nữa, giọng run rẩy hét lên: “Dừng... dừng tay!”
Sầm Tầm: “Trả lời tôi vài câu hỏi, tôi sẽ thả cậu.”
Nam sinh mặt búng ra sữa nuốt nước bọt: “Thầy... Thầy muốn hỏi gì?”
“Các người không phải sinh viên trường H, các người là ai?”
Lời vừa dứt, Sầm Tầm không bỏ lỡ vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên mặt họ, như thể không ngờ anh lại hỏi câu này.
Nam sinh mặt búng ra sữa vô thức định mở miệng, đột nhiên bị cô gái bên cạnh ngắt lời: “Cậu quên quy định rồi à? Không được nói về... sự thật của thế giới này!”
Sầm Tầm ánh mắt tối lại, quy định? Sự thật của thế giới?
Đã có quy định, điều đó chứng tỏ phía sau những người này có một tổ chức khá quy mô, những người có năng lực kỳ lạ rất có thể không chỉ có những người anh thấy hôm nay.
Điều khiến Sầm Tầm quan tâm nhất là, cái gọi là “sự thật của thế giới” là gì?
Dưới sự cảnh báo của cô gái, nam sinh mặt búng ra sữa chợt tỉnh ngộ, hoàn hồn, gấp gáp nói với Cố thiếu: “Cố thiếu, cậu mau dùng... thoát ra!”
Cố thiếu dùng sức bưng con mắt đang chảy máu, giọng nói âm trầm: “Đệt, các người nghĩ tôi không muốn à, hôm nay đã hết lượt rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ!”
Cố thiếu bỗng cười lạnh một tiếng, chửi độc địa: “Tiện nhân, ông đây dù có chết cũng phải kéo mày chết cùng!”
Sầm Tầm nheo mắt, nhận ra điều gì đó không đúng, con dao đang kề bên má hắn nhanh chóng hạ xuống, không chút do dự cắt về phía động mạch chủ của Cố thiếu.
Nhưng Sầm Tầm vẫn chậm một bước.
Tiếng “xẹt xẹt” của dòng điện vang bên tai, giây tiếp theo, bụng Sầm Tâm tê dại, cơn đau dữ dội khiến con dao trong tay anh rơi xuống đất.