Không có trở ngại, Lâm Hi nhanh chóng đi tới trước một cửa hàng ở phía cuối con phố, tấm biển treo trên cửa phủ kín tro bụi và mạng nhện, nhưng vẫn thấy được mơ hồ mấy chữ cửa hàng phong thủy Lâm Thị.
Thấy thế Lâm Hi lặng lẽ thở dài một hơi, sau đó móc chìa khóa mở ổ khóa loang lổ rỉ sét, đẩy cửa mà vào.
Cửa hàng ba năm không có hơi người, tràn ngập hương vị tro bụi mục nát, nương theo ánh trăng Lâm Hi tìm được chu sa giấy vàng bút lông trên kệ để hàng ở cửa hàng, nhanh chóng vẽ mấy lá bùa tịnh trần, dán ở mấy góc trong phòng, bụi đất dơ bẩn lập tức biến mất, không khí cũng tươi mát hơn nhiều.
Còn đèn là không có, bởi vì không có điện.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng Lâm Hi dễ dàng tìm được bài vị của lão tổ Thái Huyền Tông bày biện ở giữa cửa hàng.
Nhìn bài vị quen thuộc kia, Lâm Hi tự mình quét dọn sạch sẽ hũ nhang khói trước bài vị, lại lấy nhang nến bật lửa, thành tâm lạy ba lạy.
Sau khi bái lạy xong hình ảnh trước mắt luân phiên thay đổi, Lâm Hi bừng tỉnh cảm thấy mình giống như còn ở Thái Huyền Tông, là chưởng môn đời thứ 9 của Thái Huyền Tông.
Nhưng mà hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt lại nói cho cô, cô đã không còn ở Thái Huyền Tông.
Ký ức cuối cùng của Lâm Hi đối với Thái Huyền Tông là cô dẫn dắt tất cả đệ tử nội môn chống đỡ kẻ địch bên ngoài xâm lấn, kết quả gặp phải tính kế, mất đi ý thức.
Cô vốn tưởng rằng mình chú định sẽ bị diệt, không nghĩ tới mở mắt ra lần nữa lại tới 2000 năm sau, thành cháu gái…
Vị đệ tử cuối cùng của Thái Huyền Tông.
Vị đệ tử cuối cùng của Thái Huyền Tông tên là Lâm Phong Sơn, là ông nội của cơ thể Lâm Hi này, ba năm trước đã qua đời, để lại di chúc sau khi cháu gái Lâm Hi trưởng thành sẽ kế thừa cửa hàng phong thủy này.
Nhưng không nghĩ tới cháu gái của ông ấy đã mất mấy ngày trước khi trưởng thành, mà hồn phách trong cơ thể biến thành Lâm Hi.
Có lẽ, có một số việc vận mệnh chú định sớm có định cố.
Bái lão tổ xong, Lâm Hi cũng thắp một nén nhang cho Lâm Phong Sơn, cũng nói trong lòng: Đồ tôn, an giấc ngàn thu đi.
Làm xong mọi việc, Lâm Hi không khỏi có chút mệt mỏi.
Tuy cô không có bài xích với cơ thể này, nhưng linh hồn muốn phù hợp với cơ thể còn cần một khoảng thời gian.
Chỉ tiếc tuy thời đại này khoa học kỹ thuật phát triển, linh khí lại ít ỏi không có mấy, Lâm Hi tu luyện mấy ngày cũng không thể hoàn toàn củng cố hồn phách.
Hơn nữa dựa theo tình huống linh khí loãng như bây giờ, không nói khiến cô khôi phục thực lực trước đây, cho dù khôi phục một nửa chỉ sợ đều hơi khó khăn.
Xem ra ngoại trừ tu luyện hằng ngày, cô còn phải nghĩ biện pháp khác.
Tu luyện một đêm, ngày hôm sau Lâm Hi bị tiếng ô tô ở bên ngoài đánh thức.
Cô mở mắt ra, phát hiện cho dù là ban ngày ban mặt, trên đường phố bên ngoài cũng không có ai đi lại, ngay cả tiếng còi đều là từ đường phố bên cạnh truyền đến.