Chương 6: Không dám nhận
“Không đi không đi, cô đi tìm người khác đi.”
“Không đi, tối muộn như vậy người nào rảnh rỗi đến đó làm gì!”
Đây là e ngại mạng mình dài hay là vận may của mình không đủ kém?
Phố mai táng còn được gọi là phố Nam Thanh, là phố “quái” có tiếng ở thành phố Giang Du.
Mọi người sớm gọi nó là phố mai táng, bởi vì toàn bộ khu phố đều là cửa hàng bán đồ dùng mai táng.
Trên con đường này còn có mấy cửa hàng phong thủy, người cần các loại sản phẩm và dịch vụ này đều quen đến đó, bởi vậy việc kinh doanh trên con đường này không tệ lắm.
Nhưng bắt đầu từ ba năm trước, con phố mai táng này dàn có việc lạ bắt đầu xảy ra.
Ban ngày còn đỡ, mọi chuyện bình thường, làm buôn bán thì làm buôn bán, mua đồ thì mua đồ, nhưng vừa đến buổi tối trên đường sẽ xuất hiện một số sự kiện không thể dùng khoa học giải thích.
Ví dụ như trên đường buổi tối sẽ không hiểu sao vang lên tiếng trẻ con khóc, kết quả chủ quán ở trên đường ra xem, trên đường lại không có một bóng dáng, ngay cả camera theo dõi cũng không quay được.
Tối muộn sẽ có người phụ nữ mặc váy trắng tản bộ ở trên phố, nhưng mà người phụ nữ kia lại không có chân.
Trong tiệm nhang đèn luôn là nửa đêm biến mất không thấy…
Tóm lại có đủ lại việc lạ xuất hiện, các chủ cửa hàng trên phố cũng sợ hãi, không lâu sau đã muốn dọn đi, thật sự luyến tiếc vụ làm ăn này, đều chỉ bán đồ vào ban ngày, vừa đến lúc trời sắp tối lập tức đóng cửa rời đi.
Nhưng cho dù là ban ngày không xảy ra chuyện gì, phố này cũng dần người đi nhà trống, hiện giờ chỉ còn mấy cửa hàng gần đầu phố còn mở, lại không buôn bán gì.
Người ít đi, toàn bộ con phố ban ngày cũng có vẻ âm trầm.
Dần dần dân bản xứ đều có nhận thức chung, đó chính là không có việc gì tuyệt đối không đến phố mai táng, đặc biệt là buổi tối!
Nhóm tài xế này có một group chat đội tài xế đêm, lúc trước trong nhóm có một tài xế lớn gan không tin tà, cố chấp muốn đến phố đó vào ban đêm, kết quả 8-9 giờ tối đi vào, mãi đến hửng đông ngày hôm sau mới ra.
Phải biết rằng con phố mai táng này chỉ là con phố thẳng tắp mấy trăm mét vuông, con đường bằng phẳng, ban ngày chạy từ đầu đường đến cuối phố chỉ cần chưa tới 1 phút.
Tài xế kia lại đi cả đêm đều chưa lái xe ra được, còn là ngày hôm sau trời sáng mới kinh ngạc phát hiện vậy mà cửa ra ở ngay phía trước mình.
Lái xe cả đêm dầu hết thì không nói, người càng bị dọa sợ không nhẹ, có lẽ là ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng mới lấy lại tinh thần.
Từ sau chuyện đó đám tài xế càng thêm sợ hãi con phố mai táng kia, thường ngày đi ngang qua đều phải đi vòng một vòng.
Lúc này là hơn 1 giờ sáng, mấy người chỉ nghe tên con phố kia thôi đã cảm thấy sởn tóc gáy, người nào còn dám nhận đơn này, không muốn sống nữa à!
Chỉ trong nháy mắt đám tài xế vây quanh Lâm Hi tản ra, còn thỉnh thoảng dùng ánh mắt kỳ lạ và đề phòng nhìn cô.