Biểu Muội Ngọt Ngào

Chương 10: Cứu người

Ngồi xuống trong đình, Tưởng Đường ngẩn ngơ nhìn hoa sen trong hồ, thời điểm này, đúng lúc là mùa ăn hạt sen, canh hạt sen ướp lạnh càng làm dịu cơn nóng mùa hè, những năm trước khi Tưởng Đường còn có thùng băng, nàng sẽ làm một bát canh hạt sen ướp lạnh đưa đến các viện, thỉnh thoảng sẽ nhận được một ít phần thưởng xem như bố thí.

Từ hái sen, bóc hạt sen, từng chút từng chút một loại bỏ tâm sen để nấu canh, Tưởng Đường chưa bao giờ nhờ người khác giúp đỡ.

Vốn chỉ là muốn bày tỏ lòng biết ơn, nhưng nhận lại được chỉ là một câu: "Ồ ~ thật là có lòng, ma ma, lấy cái vòng bạc dưới đáy rương của ta cho biểu tiểu thư đi, hạ nhân vất vả một chuyến cũng nên được thưởng chứ."

Mải suy nghĩ, nàng hoàn toàn không biết dáng vẻ mình tựa lan can ngắm hoa sen đã lọt vào mắt người khác.

Gió nhẹ thổi qua bờ hồ, những sợi tóc phiền phức lướt qua đôi môi đỏ mọng, Tưởng Đường cong ngón tay vén tóc vắt ra sau tai, ngón tay ngọc ngà và cổ tay trắng nõn ấy lại còn trắng hơn cả khuôn mặt như hoa phù dung của nàng.

Trong mắt cô gái dường như có chút u sầu, thu hút Liễu Mộ Dung tiến lại gần.

"Xin hỏi vị tiểu thư nhà nào đang thưởng hoa ở đây, tại hạ không làm phiền chứ."

Liễu Mộ Dung cất cây quạt xếp, chắp tay thi lễ, cô gái này thật sự xinh đẹp đến kinh người, nhưng nhìn trang phục của nàng, lại không giống tiểu thư khuê các của gia đình quyền quý, có lẽ là con gái của một vị quan nhỏ nào đó, Liễu Mộ Dung tự tin mỉm cười trong lòng, vậy thì dễ rồi.

"Tại hạ là Liễu Mộ Dung, xin hỏi quý danh của cô nương."

Cái tên Liễu Mộ Dung ở kinh thành có thể nói là ai ai cũng biết, mỹ nhân không biết công tử phong lưu Liễu Mộ Dung, hễ là những cô nương quen biết hắn, không có ai là không bị tài hoa và lời ngon tiếng ngọt của hắn ta làm cho say đắm.

Đáng tiếc, hắn ta lại gặp phải Tưởng Đường.

"Ta là người của phủ Trấn quốc công, ta tên là Tưởng Đường."

Tiểu thư của phủ Trấn quốc công ăn mặc giản dị như vậy sao?

Liễu Mộ Dung nghi ngờ trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện chút nào.

"Tưởng cô nương thưởng hoa ở đây, có phải có tâm sự gì không?" Bước đầu tiên để chiếm được trái tim người đẹp, hỏi tâm sự.

"Không phải, ta chỉ là thấy cây sen kia có thể ăn được rồi."

Tưởng Đường thành thật trả lời, không chút mưu mô.

Nụ cười của Liễu Mộ Dung cứng đờ, đây là lần đầu tiên hắn ta nhận được câu trả lời như vậy, hắn ta ngẩn người ra.

Một lúc lâu sau hắn ta mới phản ứng lại, bị câu trả lời của Tưởng Đường chọc cười.

"Ha ha ha - Tưởng cô nương chắc là đói rồi, nàng đợi..."

Tưởng Đường nhìn hắn ta phe phẩy quạt rời đi, rồi lại phe phẩy quạt quay lại, trong tay cầm một đĩa bánh sen.

Hóa ra hắn ta đi lấy điểm tâm cho nàng, sáng nay Tưởng Đường nhận được thông báo liền vội vàng trang điểm ra ngoài, không có thời gian ăn sáng, bây giờ đã quá trưa rồi, quả thực có chút đói.

"Đa tạ Liễu công tử."

Nàng mỉm cười cảm ơn, cầm một miếng bánh lên ăn.

Tốc độ phe phẩy quạt của Liễu Mộ Dung cũng chậm lại, bị nụ cười khuynh thành đó hút hồn.

"Tại hạ còn có việc, không làm phiền cô nương thưởng hoa nữa, cứ từ từ ăn."

Theo đuổi cô nương không thể theo đuổi quá gấp gáp, phải tiến thoái đúng lúc, sau khi để lại ấn tượng thì rời đi, khơi gợi sự nhớ nhung của đối phương mới là trọng điểm chiến thuật.

Liễu Mộ Dung vừa đi, Tưởng Đường lại ngắm cảnh bên hồ một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh hãi.

"Tứ tiểu thư - Nhanh, nhanh cứu người - Tứ tiểu thư rơi xuống nước rồi -"

Tưởng Đường nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Thanh Lan, vội vàng chạy đến bờ hồ nhìn, không biết làm sao mà Thích Thục Vân lại rơi xuống hồ, vùng vẫy càng ngày càng xa bờ.

Thanh Lan đứng trên bờ kêu gọi, nàng ấy không biết bơi, kêu gọi hạ nhân trong phủ cứu người, nhưng không may là, lúc này hầu hết mọi người đều đang hầu hạ ở tiền viện, mấy người chạy đến đều không biết bơi.

Không kịp nghĩ nhiều, Tưởng Đường nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ bên hồ, liền cởi dây thừng, một mình chống thuyền đến bên cạnh Thích Thục Vân, vất vả kéo người lên thuyền, Thích Thục Vân ướt sũng, sợ hãi ôm chặt lấy Tưởng Đường, sợ hãi rơi xuống hồ lần nữa.

Thanh Lan mừng rỡ đến phát khóc: "Tốt quá tốt quá, Tứ tiểu thư không sao rồi, nhanh chóng đỡ người lên."

Nếu tiểu thư có mệnh hệ gì, nàng ầy cũng không sống nổi nữa.

Trong khoảng thời gian Tưởng Đường cứu người, bên hồ đã vây đầy người, các công tử tiểu thư xung quanh nghe thấy chuyện bên này liền chạy đến bờ hồ.

Những hạ nhân nhanh nhẹn đã sớm chuẩn bị sẵn chăn ở bờ hồ, đợi Thích Thục Vân vừa lên bờ liền nhanh chóng bọc lại bế đi.

Mọi người đều quên mất Tưởng Đường, nàng bị Thích Thục Vân làm ướt hết người, quần áo mùa hè vốn đã mỏng, trước ngực và bụng nàng đều ướt một mảng, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn trước ngực.

Vải ướt co lại, lộ ra vòng eo thon gọn của Tưởng Đường, không khỏi thu hút ánh nhìn của những nam tử có mặt.