Thích Viêm bế người rời đi, Tưởng Đường nhìn bát canh đậu xanh đầy ắp đã múc cho hắn, không muốn lãng phí, định coi như bữa tối ăn hết vậy.
Bát canh còn chưa chạm đến môi, thì đã bị một bàn tay to lớn cướp đi, Thích Viêm quay trở lại, giật lấy bát canh đậu xanh uống cạn một hơi.
Uống xong, hắn ghé sát tai Tưởng Đường, dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy được: "Canh đậu xanh lạnh, mấy ngày nay muội nên dùng ít thôi."
Nói xong mỉm cười rời đi.
Tưởng Đường nghi hoặc, sao hắn lại biết mấy ngày nay nàng...
Sắc mặt nàng biến đổi, chẳng lẽ hắn, hắn đã vào khuê phòng của nàng?!
Người này chẳng thay đổi chút nào, vẫn xấu xa như trước!
Trước mặt trưởng bối thì giả vờ ra vẻ đứng đắn, kỳ thực trong lòng đen tối vô cùng!
Ý nghĩ muốn lấy chồng của Tưởng Đường đạt đến đỉnh điểm.
Nhanh chóng gấy chồng thôi! Gả đi là có thể tránh xa tên ác bá này rồi!
Xuân Hiểu đi vào dọn bàn, nhìn thấy trên bàn có một viên đá đen tuyền.
"Tiểu thư, sao ở đây lại có một viên đá vậy?"
Tưởng Đường vẫn còn đang tức giận vì Thích Viêm cái tên xấu xa kia lại quay lại bắt nạt nàng, nghe Xuân Hiểu nói liền chuyển hướng sự chú ý.
Nàng cầm lấy cục đá đen lạnh lẽo, nắm trong lòng bàn tay một lúc cảm thấy mát lạnh.
Đây... chẳng lẽ là do Thích Viêm để lại?
Cố tình đến làm nhục nàng một trận, còn tặng cho nàng một viên đá mát lạnh?
Cơn giận của Tưởng Đường mắc kẹt ở giữa, không biết nên giận hắn hay cảm ơn hắn.
Ngày hôm sau, người bên cạnh lão thái quân đến truyền lời, bảo Tưởng Đường cùng các tiểu thư công tử trong nhà đến Hầu phủ dự tiệc, Tưởng Đường biết, đây là một cách để xem mặt chọn hôn phối.
Nếu có thể được công tử của gia đình tốt nào đó để ý đến trong bữa tiệc, đó chính là phúc khí của nàng, bản thân nàng không có quyền lựa chọn.
"Đa tạ ma ma, chúng ta đi thôi."
Dương ma ma bên cạnh lão thái quân thật lòng thương cảm vị biểu tiểu thư này, tuy thân phận là chủ tử, nhưng cuộc sống còn không bằng nha hoàn cao cấp trong chủ viện, hôm nay đi dự tiệc, ngay cả xe ngựa cũng không được chuẩn bị, ôi, cũng là người đáng thương.
"Cái này... biểu cô nương đừng trách, hôm nay trong phủ có nhiều việc, xe ngựa đều được điều đi mua sắm rồi, các công tử tiểu thư các phòng các viện đều cần dùng xe ngựa, nhất thời không còn dư, đành ủy khuất cô nương cùng ngồi một xe với các nha hoàn vậy."
Dương ma ma vẻ mặt áy náy, nào có chuyện phủ bận nhiều việc, chẳng qua là Tam tiểu thư không cho sắp xếp thôi, ôi, cần gì chứ...
Tưởng Đường hiểu rõ, mỉm cười nói: "Không sao đâu ma ma, việc trong phủ quan trọng hơn, ta ngồi chung xe với ai cũng được."
"Vậy được, ta đỡ cô nương lên xe."
"Chuyện gì thế này? Từ khi nào Trấn Quốc Công phủ lại đến mức để chủ tử và nha hoàn chen chúc trên một chiếc xe ngựa!"
Giọng nam hùng hậu uy nghiêm ngăn bước chân Tưởng Đường đang định lên xe, nàng quay đầu lại nhìn, là Thế tử gia đến muộn, Thích Viêm.
"Thế tử vạn phúc."
Thích Viêm không biểu cảm gì đáp: "Ừ."
Thích Thục Thiến đã lên xe chờ xuất phát, nàng ta vén rèm cửa sổ xe, giải thích với Thích Viêm: "Đại ca không cần quan tâm đến nàng đâu, xe ngựa trong nhà không đủ nên đành để nàng ngồi chung với nha hoàn thôi, mau lên xe đi, không thấy nhiều người đang đợi huynh sao."
Nửa câu sau rõ ràng mang theo sự thiếu kiên nhẫn, là nói với Tưởng Đường.
Tưởng Đường ngoan ngoãn quay người muốn lên xe, nhưng lại bị ngăn cản lần nữa.
"Lên xe ngựa của ta."
Tưởng Đường kinh ngạc, do dự không dám tiến lên.
"Đại ca! Sao nàng ta có tư cách—"
"Đừng để ta nói lại lần thứ hai!" Thích Viêm cắt ngang lời Thích Thục Thiến, ánh mắt sắc bén.
Thích Thục Thiến sợ hãi ngây người trong xe, mặt mày trắng bệch, bị ánh mắt đầy uy lực của Thích Viêm dọa cho tim đập chân run.
Tưởng Đường vội vàng hòa giải: "Tam tiểu thư cũng là có ý tốt, Thế tử không cần bận tâm, Tưởng Đường không dám làm phiền Thế tử—"
Hai vị chủ tử này, nàng một người cũng không dám đắc tội.
Thích Viêm hoàn toàn không nghe nàng nói, chỉ nói một câu "Lên xe", rồi đi về phía trước.
Không còn cách nào, Tưởng Đường đành phải đi theo.
Để lại Thích Thục Thiến tức giận nghiến răng nghiến lợi, mạnh tay thả rèm cửa sổ rồi ngồi lại vào trong xe.
Xe ngựa bon bon trên đường, trong xe Tưởng Đường không dám thở mạnh.
"Ngồi lại gần đây một chút, muội muốn ngồi ngoài cửa xe sao?" Thích Viêm nhắm mắt lại nói chuyện, đột nhiên làm Tưởng Đường giật mình.
Gọi ai vậy?
"Ở đây ngoài muội và ta ra còn có người thứ ba sao?"
Thích Viêm hơi hé mắt, thấy Tưởng Đường dựa vào cửa xe, hận không thể cách hắn mười vạn tám nghìn dặm.
Không còn cách nào, ai bảo hắn hành xử ác liệt như vậy, ấn tượng của Tưởng Đường về hắn thật sự không tốt lắm.
Nàng cẩn thận đứng dậy di chuyển vào trong xe, vừa định ngồi xuống, xe ngựa đột nhiên xóc nảy, nàng không đứng vững, ngã thẳng vào lòng Thích Viêm.