Máu tươi trên tuyết vô cùng chói mắt, khiến người khác lo lắng.
"Xích Hồng, anh làm cái gì vậy!" Tư Không Linh vừa đến kịp, lập tức đỡ lấy Diệp Tiêu, suýt chút nữa rút trường thương ra đâm chết gã thô kệch này!
"Không... không phải, tôi đâu có dùng sức!" Xích Hồng ngơ ngác, nhìn Diệp Tiêu, mặt mày còn trắng hơn cả tuyết, hắn không khỏi bối rối: "Cung chủ, cậu bị trọng thương, tại sao không ngồi xuống nghỉ ngơi?" Bên cạnh có một tảng đá lớn bằng phẳng, rất thích hợp để ngồi, đứng thẳng tắp để làm cái gì?
Diệp Tiêu nhíu mày không nói, như đang cố nhịn đau, nhưng khi Tư Không Linh nhìn thấy vết bùn tuyết trên tảng đá, cô ấy lập tức nhếch môi: "Bẩn quá!"
Cung chủ đương nhiệm của Vân Tiêu cung, trẻ tuổi, tuấn mỹ, phong thái vô song, kiếm pháp tuyệt đỉnh, võ công cái thế. Một loạt mỹ từ dành cho y cũng không thể lấn át nổi hai từ: Sạch sẽ! Hơn nữa còn là sự sạch sẽ thà chết cũng không khuất phục!
"Vậy thì ít nhất cậu cũng dùng Thiên Vấn để chống đỡ đi chứ?"
Vừa nói dứt lời, thanh kiếm Thiên Vấn 3 thước lạnh lẽo mà Diệp Tiêu không buông dù bị vùi trong tuyết, đột nhiên phát ra một tiếng "cách", thân kiếm nứt ra một vết lớn, rồi "rắc", gãy thành hai đoạn.
Xích Hồng: "!!!"
Tư Không Linh: "!!!"
Đệ tử Vân Tiêu cung: "!!!"
Diệp Tiêu mở mắt, bình tĩnh nói: "Gãy rồi."
Chí bảo của Vân Tiêu cung, thanh kiếm đệ nhất võ lâm, đã giữ vị trí đầu tiên trong binh khí phổ suốt 300 năm, thần kiếm Thiên Vấn, vậy mà lại gãy rồi!
Xích Hồng run rẩy: "Nếu lão cung chủ biết chuyện này, sợ rằng sẽ giận đến mức nhảy khỏi mộ..."
Tư Không Linh mặt mày trống rỗng: "Tiêu rồi, tiêu thật rồi..."
"Đây chính là thanh kiếm mà ông ấy làm gãy." Diệp Tiêu lạnh lùng nói.
Xích Hồng giống như con vịt bị bóp lấy yết hầu, cô ấy kêu lên: "Cái gì?”
"Lúc ông ấy truyền lại cho ta, nó đã có vết nứt." Chỉ là khi đó vết nứt không lớn, không rõ ràng. Diệp Tuyết Sơn sợ khi xuống dưới đất gặp các tổ sư thì khó mà giải thích. Cho nên ông đã che giấu sự thật rồi truyền lại cho con trai mình, không ngờ hôm nay suýt chút nữa hại chết Diệp Tiêu.
Tư Không Linh khó mà tưởng tượng nổi, cô ấy khó khăn nói: "Vậy nên... vừa rồi ngài dùng thanh kiếm Thiên Vấn đã nứt vỡ này để đấu với Hô Diên Mặc?"
Diệp Tiêu không nói gì, ngầm thừa nhận.
Y mới nhậm chức cung chủ chưa đầy một tháng. Với cảnh giới của y thì bình thường luyện kiếm không cần dùng đến Thiên Vấn. Nếu hôm nay không phải đối đầu thật sự với Hô Diên Mặc, có lẽ y vẫn chưa phát hiện ra thanh kiếm đã hư hại, từ lâu chỉ còn vẻ ngoài.
Thiên Vấn vốn là thần binh thiên hạ. Có thanh kiếm này trong tay là như được thần trợ giúp, không chỉ võ công nâng cao mà kiếm khí cũng trở nên ngưng tụ hơn. Đây là bảo kiếm mà võ lâm khát khao sở hữu, nhưng nếu đã gãy... thì cũng chẳng hơn gì một thanh sắt rẻ tiền bên đường.
Hai người nhất thời không biết phải đánh giá thế nào, ánh mắt đầy phức tạp. Cung chủ quả thật là phúc lớn mạng lớn.
Không đúng, võ công quá kinh người!
Dù sao Thiên Vấn cũng là bộ mặt của Vân Tiêu cung, trong trận tỷ thí Diệp Tiêu lo ngại thanh kiếm này không chịu nổi mà gãy ngay tại chỗ, chẳng khác gì bị người ta đạp vào bảng hiệu của cung.
Y vốn định bỏ Thiên Vấn đi rồi đấu thêm một trận, nhưng Hô Diên Mặc lại không muốn tiếp tục đánh.
Trận tỷ thí này y thua rất đường đường chính chính, là do y không đủ cẩn thận, thua cũng chẳng có gì phải bàn cãi, chỉ không ngờ lại dẫn đến trận tuyết lở. So với thành Vân Tiêu, thanh thần binh nứt vỡ này chỉ là chuyện nhỏ. Y đã phát huy hết sức mạnh của Thiên Vấn, tung ra một kiếm vô cùng hùng hậu. Sau đó thần binh hoàn thành sứ mệnh rồi lui về, nó không thể gắng gượng nổi nữa mà gãy thành hai đoạn.
“Hô Diên Mặc còn nói chờ cậu đến cửa khiêu chiến." Xích Hồng đờ đẫn nói thành lời. Nhưng nếu thấy Thiên Vấn gãy thành hai đoạn thế này, e là lão ta sẽ tức đến hộc máu mà chết.
Tư Không Linh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy cuối cùng, ai mới là người chiến thắng?"
Diệp Tiêu nhếch môi, không muốn nói thêm về chuyện này, y lại bảo: "Ta muốn đi về phía Nam một chuyến."
"Để làm gì?"
"Sửa kiếm."
Ánh mắt y vượt qua dãy Thiên Sơn, y nhìn theo đoàn xe chạy về phía Bắc, cùng với lá cờ Bắc Hàn Mạc Thiên diễu võ dương oai dần xa, lòng y không khỏi nặng trĩu.
Sau trận chiến hôm nay, không chỉ giang hồ, mà trong triều cũng sẽ gợn sóng.
Quả nhiên, không lâu sau, Mạc Thiên võ sĩ, phái Thiền Vu tại Bắc Hàn đến Trung Nguyên dưới danh nghĩa luận võ, còn Hô Diên Mặc thì đi khắp nơi thách đấu với các đại tông sư lừng danh trong giang hồ đã lâu.
Chỉ có Đại Khánh là nghênh đón Phật tử tôn quý của thảo nguyên đến thảo luận