“Bộ lạc sói xám của bọn họ ngu, thì bộ lạc sư tử của chúng ta cũng ngu sao?”
Một giọng nói hùng hồn, uy nghiêm vang lên từ phía sau. Hoàng Tiên khó tin quay đầu lại, người vừa nói chính là thiếu tộc trưởng của bộ lạc sư tử – Hoắc Phổ! Hắn có mái tóc màu vàng, đôi mắt nâu, vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ, mang khí thế áp đảo mà không cần giận dữ.
Trên đại lục thú nhân, bộ lạc bạch hồ và bộ lạc chồn sóc đều là các bộ lạc tầm trung, thực lực không chênh lệch nhiều, thú nhân mạnh nhất trong hai bộ lạc cũng chỉ đạt Hoàng giai.
Nhưng bộ lạc sư tử lại là một thế lực lớn hùng cứ thảo nguyên! Hoắc Phổ thậm chí còn là một dũng sĩ Hoàng giai, hoàn toàn không phải là người mà Hoàng Tiên có thể đắc tội.
“Thiếu… thiếu tộc trưởng Hoắc Phổ…” Hoàng Tiên lập tức nở nụ cười lấy lòng: “Ý ta không phải như vậy…”
“Ta cũng nguyện cầu thú.”
Nói xong, Hoắc Phổ quỳ xuống, nghiêm túc nói:
“Nguyệt Nhi, xin hãy cho phép ta trở thành thú phu đệ nhất của nàng. Thần thú trên cao, ta thề sẽ trung thành với nàng, nuôi dưỡng nàng và dâng hiến tất cả của ta cho nàng!”
Đám đông lại một lần nữa kinh ngạc. Bộ lạc bạch hồ tuy không mạnh, nhưng giống cái trong bộ lạc lại rất xinh đẹp, nổi tiếng khắp nơi.
Đại tỷ của Khương Nguyệt, Khương Kiều là một giống cái có Sinh Dục Lực bậc trung! Ở đại lục này, Sinh Dục Lực trung phẩm đã là điều rất đáng giá. Lần này Hoắc Phổ đến bộ lạc bạch hồ là để cầu lữ với Khương Kiều. Ở các bộ lạc lớn khác, hầu hết các giống cái đủ tuổi đều đã chọn thú phu đầu tiên, mà Hoắc Phổ không muốn làm kẻ đứng sau vì vậy mới quyết định kết liên hôn với bộ lạc bạch hồ.
Nhưng khi vượt quãng đường thảo nguyên dài đến đây, hắn mới biết rằng Khương Kiều đã chết vì ôn dịch.
Lời cầu thú lần này là quyết định mà Hoắc Phổ đã tự mình cân nhắc kỹ càng. Dù là thiếu tộc trưởng nhưng hắn vẫn luôn hy vọng kết bạn lữ với giống cái mà mình yêu thích, chứ không chỉ vì mục đích sinh nhãi con.
Chuyến đi đến bộ lạc bạch hồ này là theo mệnh lệnh của phụ thân của hắn, nhưng hắn chưa từng gặp Khương Kiều, nên không có tình cảm gì. Ngược lại tiểu giống cái nhỏ nhắn, thông minh và bình tĩnh trước mặt này lại khiến hắn nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu). Làm thê tử của tộc trưởng bộ lạc sư tử của hắn, không chỉ cần Sinh Dục Lực, mà còn cần sự thông minh và dũng cảm.
Sinh Dục Lực phế phẩm chỉ khiến việc mang thai khó khăn hơn, chứ không phải hoàn toàn không thể sinh con.
Dù sao các đệ đệ của hắn đều đã kết lữ. Nếu thật sự Nguyệt nhi không thể sinh nở, thì có thể nhận nuôi một ấu tể trong dòng tộc để kế thừa vị trí tộc trưởng trong tương lai.
“…Nguyệt Nhi, nàng có đồng ý không?”
Đôi con ngươi màu vàng của hắn ánh lên sự ngưỡng mộ thuần khiết không chút tạp chất. Khương Nguyệt sững sờ, nhìn hai vị thú nhân giống đực tuấn mỹ đang quỳ trước mặt mình, không nhịn được hỏi: "Sinh Dục Lực của ta là bậc phế phẩm, các huynh thật sự muốn cưới ta sao?”