Khương Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, chớp lấy sơ hở trong động tác của đối phương. Trong đầu nàng ra lệnh: [Buff tốc độ!]
Chỉ trong chớp mắt, Khương Nguyệt như một cơn gió lao đến trước mặt Hoàng Tiên. Hắn kinh hãi, đồng tử co rút lại như đầu kim nhưng đã quá muộn để né tránh.
Chết tiệt, đây là tốc độ mà một giống cái có thể có sao?
Trường mâu trong tay Khương Nguyệt khi sắp chạm vào cơ thể Hoàng Tiên, bỗng chuyển hướng, đâm thẳng về phía giữa hai chân hắn.
Hoàng Tiên thất kinh, phát huy phản xạ vượt giới hạn cơ thể, cố gắng nghiêng đi một chút. Nhưng dù vậy, mũi giáo vẫn chính xác xé rách váy da thú, rạch vào bên trong đùi hắn.
Thấy vậy, Khương Nguyệt tiếc nuối lắc đầu. Buff tốc độ chỉ kéo dài ba giây, đã sắp hết hiệu lực. Nàng buộc phải mượn lực lùi về một bên, nhẹ nhàng đáp xuống đất, không hề tổn thương dù chỉ một sợi tóc.
“Tốt lắm!—Giỏi lắm, Nguyệt nhi!”
Mọi người xung quanh đồng loạt hò reo. Ở đại lục thú nhân, thực lực là trên hết. Dù họ không hiểu Khuy Nguyệt làm thế nào, nhưng việc nàng đánh bại Hoàng Tiên đã khiến tất cả phải kính nể.
Khương Nguyệt điềm nhiên nói: "Ngươi thua rồi."
"Sao có thể?!" Mặt Hoàng Tiên đỏ bừng, vết thương trên người rỉ máu, cơn đau nhói nhắc nhở hắn về những gì vừa xảy ra. Điều đáng nhục nhã hơn là, trước mặt bao người, hắn lại bị một giống cái đâm bị thương. Chiến tích "đáng tự hào" này đủ để khiến hắn suốt đời không dám ngẩng đầu.
"Sao hả? Mọi người đều thấy rõ. Chẳng lẽ người của bộ lạc Chồn Sóc các ngươi chiến đấu xong cũng muốn chối bỏ sao?" Một thiếu niên Bạch Hồ đứng xem khinh miệt mỉa mai.
Nếu chỉ đến để từ hôn thì về mặt tình cảm còn có thể hiểu được, nhưng nếu chơi xấu trong trận đấu, sẽ bị tất cả thú nhân trên đại lục khinh bỉ.
Hoàng Tiên cắn răng chịu nhục nói: "Ta thua rồi! Ta không từ hôn nữa!"
Khương Nguyệt bình thản đáp: "Ngươi quên mất cá cược vừa rồi rồi sao?"
Mặt của Hoàng Tiên đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trên trán. Trong đại lục thú nhân, giống đực chỉ quỳ gối khi cầu bạn đời. Thế nhưng bây giờ hắn lại phải quỳ trước toàn bộ bộ lạc Bạch Hồ để xin lỗi vì hành động của mình. Điều này còn khó chịu hơn cả chết!
Dưới ánh mắt của mọi người, hắn "phịch" một tiếng quỳ gối lớn tiếng nói: "Ta sai rồi!"
Sau đó hắn vội vàng đứng dậy, định rời khỏi nơi ô nhục này. Nhưng giọng nói của Khương Nguyệt từ phía sau vang lên: "Từ hôn."
Hoàng Tiên dừng bước.
Nàng bình tĩnh nói: "Xin lỗi là cho toàn bộ bộ lạc Bạch Hồ. Còn ta, Khương Nguyệt, muốn từ hôn với ngươi!"
Xôn xao!——
Lời này vừa nói ra, đám đông xôn xao. Họ đều nghĩ rằng Khương Nguyệt dũng cảm chiến đấu là để ngăn cản việc bị từ hôn. Dù sao, trên đại lục thú nhân, những giống cái không có bạn lữ(bạn đời) sẽ bị đưa vào Thư động, trở thành công cụ phát tiết của tất cả giống đực độc thân.
Nhưng Khương Nguyệt lại thắng, không chỉ buộc Hoàng Tiên xin lỗi mà còn yêu cầu từ hôn. Sao nàng dám làm vậy?
"Ta không thèm kết bạn lữ với loại người như ngươi, ngươi đi đi!"
Hoàng Tiên thẹn quá hóa giận: "Đây là ngươi tự nói! Ta chờ ngày ngươi bị đưa vào Thư động!"
Ánh mắt Hoàng Tiên đầy căm hận. Hắn tưởng tượng ngày Khương Nguyệt – một thiếu thư Hồ Tộc tuyệt mỹ – bị đưa vào Thư động, sẽ ra sao khi hắn chính mình tận hưởng, làm nhục nàng để trả thù nỗi nhục hôm nay.