Người đến là một thiếu niên tộc Bạch Hồ, hắn vội vàng trả lời: "Hoàng Tiên là vị hôn phu của Khương Nguyệt. Khi nghe tin Khương Nguyệt bị phát hiện có giá trị sinh dục là hàng phế phẩm, hắn làm loạn đòi hủy hôn. Thủ vệ không cho hắn vào, thế là hắn dẫn người đánh ngã thủ vệ rồi xông thẳng vào bộ lạc. Giờ này, đúng lúc tộc trưởng đã dẫn theo đội săn thú ra ngoài, không ai có thể ngăn được bọn họ!"
"Thật là khinh người quá đáng!" Người nữ lớn tuổi nói: "Bộ lạc Bạch Hồ chúng ta từ trước đến nay không có quy tắc hủy hôn. Hôn ước đã định sẵn từ sớm là không thể nuốt lời. Gọi vài người, đi cùng ta ra ngoài xem!"
"Đợi đã, a bà." Khương Nguyệt ngăn bà lại, nói: "Ta sẽ cùng mọi người ra ngoài."
A bà có chút lo lắng, nói: “Đứa nhỏ này, ngươi vừa tỉnh lại sau khi rơi xuống sông, thân thể giống cái chúng ta vốn đã yếu đuối, nên nghỉ ngơi thật tốt. A bà sẽ dẫn người ra đuổi hắn đi giúp ngươi! Yên tâm đi, Hoàng Tiên tuyệt đối sẽ không hủy hôn đâu. Đợi đến khi tộc trưởng trở về, ta nhất định sẽ nói chuyện với hắn.”
Khương Nguyệt kiên quyết: “Nếu là hắn đến tìm ta, thì ta phải tự mình đối mặt.”
Thấy ánh mắt kiên định của nàng, a bà chỉ có thể thở dài: “Được rồi!”
Nhân lúc mọi người không để ý, Khương Nguyệt khẽ động ý niệm, lấy cây giáo từ ba lô hệ thống, nắm chặt trong tay.
Nàng đã từng trải qua tận thế, kiếp trước là người tiến hóa sức mạnh, đã trải qua vô số trận chiến nên không hề sợ hãi.
“Ơ? Nguyệt tỷ, cây giáo này ở đâu ra vậy? Nhọn thật đấy.” Thiếu niên Bạch Hồ đến báo tin ngạc nhiên hỏi.
Khương Nguyệt mỉm cười: “Là của phụ thân ta.”
Thiếu niên áy náy nói: “Thì ra là di vật của Khuon thúc thúc, xin lỗi.”
Khương Nguyệt nghĩ thầm, thì ra cha của nguyên chủ đã chết rồi. Nghe vậy, nàng lắc đầu: “Không sao đâu.”
Mọi người bước ra khỏi huyệt động của Khương Nguyệt đã thấy bên ngoài đã trở nên hỗn loạn. Hoàng Tiên sau khi nắm rõ tình hình, đã nhân lúc bộ lạc Bạch Hồ trống trải mà ngang nhiên xông vào. Cách đó không xa, vang lên tiếng kêu đau đớn của những thủ vệ.
A bà giận đến mức dậm cây quải trượng (gậy chống) mạnh xuống đất: “Hoàng Tiên! Ngươi đang giở trò gì đây?"
Hoàng Tiên hoàn toàn phớt lờ câu chất vấn của a bà. Thấy Khương Nguyệt bước ra, hắn nhíu mày đầy vẻ khinh thường, nói: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa. Khương Nguyệt! Ngươi được vu y nhận định là kẻ có sinh dục lực phế phẩm, không thể sinh nhãi con cho ta. Hoàng Tiên ta tuyệt đối không nuôi dưỡng một giống cái vô dụng như ngươi! Nếu biết điều thì mau đồng ý từ hôn, đừng cản trở ta tìm kiếm bạn lữ giống cái khác!"