Vì thế nàng ta hành lễ không giấu được vẻ khinh thường: "Công chúa biết đó là đồ của Tam điện hạ, đã trực tiếp sai nô tỳ ném đi rồi. Tam điện hạ rõ biết Công chúa chán ghét ngài, sao cứ luôn quấy nhiễu? Nô tỳ khuyên ngài một câu, “Ngài hiện tại tự thân khó bảo toàn, chẳng lẽ muốn công chúa cùng ngài sống cảnh ăn bữa nay lo bữa mai hay sao?”
Nói xong, nàng ta quay đầu rời đi.
Bọt nước lăn dài trên mặt nạ đồng của Lý Hoán mà chảy xuống, mặt nạ che đậy toàn bộ thần sắc.
-
Mạnh Quan Lâu quen thói uống nhiều vào lúc chạng vạng, đến khi say chuếnh choáng mới nghiêng ngả lảo đảo trở lại phòng bao. Thấy trong sương phòng có người ngồi, hắn ta lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.
Lý Huyền ngồi trên ghế của hắn ta, áo bào cổ tròn mạ vàng rủ xuống mềm mại, bên cạnh có Thọ Hỷ theo hầu, cả hai đều không chút biểu cảm.
Phát giác tất cả nô bộc trong phòng đều không còn ai, đã lui ra bên ngoài, Mạnh Quan Lâu lặng lẽ đóng cửa lại.
"Giữa thanh thiên bạch nhật, hành hung ở phố thị. Ai bảo ngươi hành sự tuỳ tiện như vậy?" Lý Huyền hỏi.
Sắc mặt Mạnh Quan Lâu hơi đổi, đang định mở miệng, Lý Huyền lạnh lùng nói: "Là chủ ý của ngươi, hay là chủ ý của phụ thân ngươi?"
Mạnh Quan Lâu sợ tới mức lông mi run rẩy, giơ hai tay lên: "Là thần... Điện hạ, là thần, phụ thân ngày đó đã nghiêm trị thần rồi. Nếu không phải mẫu thân thần che chở đủ đường, hôm nay thần cũng không thể nguyên vẹn mà đối diện Điện hạ."
Sắc mặt Lý Huyền hơi hoà hoãn, nhưng thần sắc vẫn trầm trọng: "Cửu Lang, ngươi và Lục Hoa Đình dù có tạt máu chó vào nhau, cũng chỉ là mâu thuẫn giữa các thần tử, là chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng ngươi đốt lửa đến tận góc áo của Yến Vương, ngươi có biết đây là gì không?"
"Đây là đảng phái." Lý Huyền nâng đôi mắt phượng lên nhìn hắn ta, "Xưa nay có bao nhiêu quốc gia, đều suy vong vì đảng phái. Trước mắt thiên hạ mới vừa định hình, phụ hoàng đăng cơ chưa đầy một năm, lúc này các hoàng trữ tranh đấu, người Nam Sở hẳn rất vui mừng: Một đám người mông còn chưa ấm chỗ, đã tự mình sinh rối loạn."
“Thần hiểu ý Điện hạ.” Mạnh Quan Lâu ấp úng nói, “Nhưng thần lại có suy nghĩ hơi khác: Điện hạ nghĩ như vậy, nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như thế. Hiện tại đúng là không phải thời điểm tốt để tranh đấu, nhưng nếu chờ đến khi thiên hạ ổn định, e rằng đã quá muộn!”
"Mấy năm chinh chiến này, đại quân Lý gia đều là huynh đệ sinh tử của Yến Vương, thế cho nên bọn họ chỉ nhận Yến Vương, không nhận Đông Cung. Hiện giờ quân Tiêu gia quy phục, Yến Vương lại phụng mệnh đóng quân ngoài thành, bên người hắn còn có một Lục Hoa Đình lòng lang dạ sói kia, nếu hắn ta muốn, toàn bộ cung thành sẽ tràn ngập người của hắn ta. Nếu một ngày Yến Vương mang binh vây thành, ép thánh thượng đổi Thái tử, xin hỏi Điện hạ sẽ ứng phó thế nào?” Mạnh Quan Lâu nói.
Lý Huyền lắc đầu nói: "Hắn không dám."
"Làm sao ngài biết hắn không dám?" Mạnh Quan Lâu vội la lên, "Điện hạ không hiểu Yến Vương, cũng không hiểu lòng người. Đừng quên, khi ngài sinh tử không rõ trong trận Phi Hồ Kính, thánh thượng đã hứa cho hắn ngôi vị Thái tử, hắn chẳng phải cũng nhận sao, một khi thân thể Điện hạ..."
Lý Huyền bóp nát chén trà.
Mẫu thân của Lý Huyền đã chết trong trận chiến Phi Hồ Kính, bản thân Lý Huyền cũng chịu đủ loại tra tấn, Mạnh Quan Lâu biết mình lỡ lời, vội vàng quỳ xuống.
"Điện hạ, ngài xem trong sương phòng này: giường nệm, đệm ngồi, lò sưởi, lư hương, khi ngài bước vào, có phải đều cảm thấy mọi thứ được chuẩn bị vừa vặn như ý hay không? Đây là thần đã sai người chuẩn bị trước sáu canh giờ. Thần vốn thích chuẩn bị mọi thứ chu đáo rồi mới yên tâm hưởng thụ, hà tất phải để lại cát trong giày, làm chính mình đêm dài lắm mộng chứ?"
Mạnh Quan Lâu hất cằm, "Việc này nhất định phải nghe theo thần. Chúng ta đâu cần lấy mạng Yến Vương, chỉ cần khi thế lực của hắn chưa vững, xóa sạch khả năng thừa kế ngôi vị là được. Sau này con đường phía trước của điện hạ sẽ thuận lợi bằng phẳng, không còn mối đe dọa nào nữa, như vậy chẳng phải rất tốt sao?"
"Những kẻ ngươi tìm đến, xử trí thế nào?" Một lúc sau, Lý Huyền hỏi.
"Toàn là bọn lưu manh chợ búa không nơi nương tử, đã đưa đến một thôn trang dưới chân núi Uyển Thành, có Cù Phong, cận vệ của thần trông coi. Chờ khi gió yên biển lặng, cho chút ngân lượng rồi tống cổ đến nơi khác là xong."