Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 5: Sắc đẹp dễ kiếm, lương tướng khó cầu

Lương công công cười hai tiếng: “Nô tài không cần tìm người kiểm chứng, lời của Ti tịch vốn đã đầy sơ hở! Dạy học cho quý nhân bắt đầu từ sáng sớm, một canh giờ là kết thúc, tuyệt đối không thể kéo dài quá giờ ngọ (12h trưa). Huống chi Thái tử phi sớm đã đến Lưỡng Nghi Điện, ngài không rời đi, một mình ở Loan Nghi Các dạy học cho không khí sao?” Lương công công nheo mắt, “Hay là nói, là trốn ở đây, đóng vai quân sư phía sau Thái tử phi?”

Lời nói giáng xuống, thần sắc Quần Thanh không đổi: “Lương công công, ta quả thật đã dạy xong vào buổi sáng. Nhưng Thái tử phi bị cấm túc đến phiền muộn, nhất định kéo ta chơi cờ. Chơi được một nửa, Yến Vương điện hạ đột nhiên mời Thái tử phi đến Lưỡng Nghi Điện chép kinh.”

Nàng chậm rãi né nửa người sang một bên, để lộ bàn cờ trên án (bàn), “Thái tử phi không nỡ bỏ ván cờ này, bảo ta trông coi bàn cờ đợi ngài ấy trở về tiếp tục. Lương công công, Thái tử một ngày chưa bị luận tội, Thái tử phi một ngày vẫn là chủ mẫu tương lai của đất nước. Một lục phẩm nho nhỏ như ta, sao dám đắc tội, nếu là công công, ngài làm sao từ chối?”

Lương công công duỗi cổ nhìn, trên bàn cờ quân cờ đen trắng được đặt san sát nhau, là thế cờ giằng co. Bên cạnh còn đặt chén trà đã nguội lạnh, bánh ngọt đã ăn một nửa, nhất thời khó phân biệt thật giả.

Nếu nói hai tiểu nương tử bình thường chẳng liên quan gì đến nhau này suốt ngày ở cùng nhau bí mật mưu đồ phản quốc, thật sự khiến người ta khó tin.

Lương công công không khỏi xấu hổ buồn bực: “Nô tài chỉ truyền lệnh, Quần Ti tịch nói nhiều với nô tài cũng vô ích, mau lên đường đi.”

Tay chân Hương Thảo lạnh toát, nằm rạp trên đất im thin thít, nàng ấy nhớ khi công chúa ra ngoài, trên bàn rõ ràng không có bàn cờ, cũng không có những trà bánh kia…

Càng đáng sợ hơn là, Quần Thanh lại to gan dám làm trái lệnh của Yến Vương như vậy. Nàng không sợ bị đánh chết sao? Hương Thảo dùng hết can đảm, run rẩy kéo vạt áo Quần Thanh, không ngờ nàng đột nhiên bước lên phía trước, Hương Thảo liền ngã nhào xuống đất.

“Công công chỉ cần hỏi thăm một chút là sẽ biết, Quần Thanh ở Lục Thượng luôn cẩn trọng, nhất cử nhất động đều làm theo cung quy, đó là vì thanh danh tốt trong quan trường. Yến Vương điện hạ không nói ra được lý do, thì đừng nên nghi ngờ vô căn cứ, làm ô uế thanh danh của ta, cũng làm ô uế thanh danh của Thái tử phi.” Quần Thanh đã chậm rãi tới gần Lương công công, nàng có mắt phượng môi mỏng, thoạt nhìn là một khuôn mặt thanh tú nhạt nhòa, cần cổ thon dài dưới búi tóc lại có một vẻ cao ngạo, cất giọng lên, cũng có vài phần uy nghiêm của quan lại.

Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào mảnh lụa trong tay Lương công công, mảnh lụa đó dường như được tùy tiện xé xuống từ ống tay áo, mép tua rua, nhìn chằm chằm một lát, nàng đột nhiên giật lấy nó, Lương công công giật mình kinh hãi: “Ngươi làm gì… Ngươi to gan!”

“Từ Thánh Lâm năm thứ hai, đã có ý chỉ thông báo cho Thượng Phục Cục, y phục, mũ, khăn, lụa tơ tằm đều không được cấp cho Yến Vương điện hạ sử dụng, chính vì Yến Vương điện hạ bị nổi mẩn ngứa do tơ tằm. Bên cạnh điện hạ, e rằng ngay cả một vật dệt bằng tơ tằm cũng không tìm thấy, sao có thể dùng nó viết thủ dụ.”

Quần Thanh trách mắng: “Lương công công, ngươi mới to gan. Ngươi phụng mệnh của ai mà giả truyền thủ dụ của hoàng tử, hắn có thể thay ngươi chịu đại hình, thay ngươi mất đầu sao?”

Giọng nói này không lớn, nhưng khiến trong điện im lặng trong chớp mắt. Hương Thảo ngây ra như phỗng, Lương công công hết đường chối cãi, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn.