Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 2: Người đẹp ở khắp nơi, tướng giỏi mới khó tìm

Hương Thảo hoảng hốt nhìn xung quanh, đột nhiên dừng lại, trông như sắp khóc, "Ti tịch, nô tỳ sợ trong điện xảy ra chuyện gì. Ngài nói, không phải Thái tử phi chọc giận Yến Vương nên mới kinh động nhiều phủ binh như vậy sao? Nếu không, sao lại không cho nô tỳ gặp mặt Thái tử phi?"

Quần Thanh nhìn chằm chằm nàng ta bằng đôi mắt đen láy: "Ta bảo ngươi nhắc nhở Thái tử phi sớm về uống thuốc, Thái tử phi có trả lời không?"

"Có." Hương Thảo bình tĩnh hơn chút, "Thái tử phi cho người truyền lời với nô tỳ rằng... Đã biết, chép xong sẽ về ngay."

Quần Thanh trầm mặc một lát, rồi đuổi nàng ta lui xuống: "Thái tử phi đã nói như vậy, thì không cần lo lắng."

“Là nô tỳ quá tự dọa mình thôi.” Hương Thảo vén váy rời đi, bỗng quay đầu cười: “Ti tịch đến Loan Nghi Các giảng bài không được mấy lần, mà đã nhớ rõ canh giờ uống thuốc hằng ngày của Thái tử phi. Từ khi cung nhân bị cắt giảm, nô tỳ bận rộn như con quay, nếu không có ngài nhắc nhở, ngay cả nô tỳ cũng quên mất việc đưa thuốc cho Thái tử phi.”

Quần Thanh có vẻ hơi hoảng hốt, nhưng sự hoảng hốt này nhanh chóng bị che giấu dưới hàng mi dài đen nhánh, nàng khẽ mỉm cười, coi như đáp lại.

Các nữ quan của Lục Thượng, phần lớn có khí chất trầm ổn, ít khi cười nói, sự thông minh, tài học và sự nhiệt huyết với con đường làm quan như nam tử của họ, khiến họ gần như không có tiếng nói chung với các cung nữ, Quần Thanh là người đặc biệt ít nói trong đó, chỉ lặng lẽ mang hòm đến, rồi lại mang hòm đi, nhưng Hương Thảo không cảm thấy sự lãnh đạm và kiêu ngạo đó ở nàng.

Hương Thảo từng cùng một tiểu lang quân trong cung trao đổi tín vật ở tiền viện, nhờ Quần Thanh ném đá nhắc nhở, mới không bị Chu Thượng Nghi đi ngang qua bắt gặp, từ đó Hương Thảo tin rằng nàng là người ngoài lạnh trong nóng.

Nếu không phải là người có tình, hẳn đã không thể trong lúc Thái tử bị giam lỏng, khi mọi người đều tránh xa, vẫn kiên trì đến giảng bài cho Thái tử phi như trước.

Chỉ là mấy tháng nay, Quần Ti tịch ngày một gầy đi, dường như mang nặng tâm sự.

Hương Thảo nhìn tẩm điện trống trải, muốn giúp nàng giải ưu (giải tỏa ưu phiền): “Ti tịch còn đợi Thái tử phi sao? Có làm lỡ việc sau không? Có cần nô tỳ chạy thêm một chuyến đến Lưỡng Nghi Điện hỏi...”

“Không cần ngươi nhiều chuyện.” Quần Thanh đột nhiên ngắt lời nàng ta, “Lo việc của ngươi đi.”

Hương Thảo cắn môi lui xuống.

Quần Thanh đóng cửa sổ lại, khuôn mặt nháy mắt trở nên tái nhợt căng thẳng. Nàng trải giấy cầm bút, động tác hấp tấp đến đáng sợ. Trời bên ngoài cửa sổ ngày càng âm u, ánh sáng qua cửa sổ không chiếu rõ chữ trên giấy, như thể sắp mưa lớn.

Chỉ là phủ binh vây quanh điện, Hương Thảo đã có liên tưởng không tốt.

Nếu tiểu tỳ nữ này biết, Thái tử phi Dương Phù hôm nay chính là đi ám sát Yến Vương, chắc sẽ sợ đến ngất xỉu tại chỗ mất.

Hiện tại, Dương Phù như cá nằm trên thớt, bị giữ trong Lưỡng Nghi Điện, bên ngoài bị vây quanh bởi lớp lớp phủ binh, nhìn thế nào cũng không phải điềm lành.

Quần Thanh cố gắng bình tĩnh nhìn mặt giấy, đột nhiên nghĩ, có lẽ đây là bức thư cuối cùng nàng để lại cho công chúa. Nghĩ đến đây, nàng cắn ngón trỏ, nặn ra giọt máu đỏ tươi, lấy máu viết thư.

Trong cơn đau thấu tim, một cơn buồn nôn từ phế phủ trào lên, khiến nàng toát mồ hôi ướt đẫm cả vạt áo.

*Phế phủ: Phổi và các cơ quan tiêu hoá trong bụng.