Giây tiếp theo, Bùi Như Diễn cúi người đi ra, nhàn nhạt gọi một tiếng: "Nhạc phụ, nhạc mẫu."
Hắn lưng thẳng tắp, khóe môi mím lại, lộ ra nụ cười nhạt, nhìn qua lễ phép lịch sự, nhưng lại cảm thấy không có ý thân cận.
Thẩm Tang Ninh đứng bên ngoài vòng, nhìn Bùi Như Diễn được "quan tâm chăm sóc".
Hắn thong dong ứng đối, không biểu hiện ra chút nào không kiên nhẫn, thành thạo đối phó với những lời đường mật của Thẩm Ích.
Thẩm Tang Ninh thấy phụ thân ngày thường ra vẻ đạo mạo, trước mặt Bùi Như Diễn lại có bộ dạng này, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ châm chọc.
Kiếp trước Bùi Như Diễn không có hồi môn, nàng tự nhiên cũng không nhìn thấy được một màn thú vị như vậy.
Trong lúc mấy người không chú ý, Thẩm Tang Ninh xoay người trực tiếp đi vào trong phủ.
Liễu thị nhìn thấy, dẫn đầu gọi nàng lại: "Tang Ninh!"
Giọng nói của Liễu thị vừa vang lên, Thẩm Ích mới chú ý tới con gái lại tự mình đi vào trong phủ, không có một chút quy củ nào.
Thẩm Ích lập tức giải thích với Bùi Như Diễn, "Hiền tế chê cười, trách ta ngày thường không dạy dỗ tốt."
Bùi Như Diễn lắc đầu, giọng nói bình thản, "Không sao."
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tang Ninh, chỉ thấy nàng như không nghe thấy mà ung dung đi vào trong phủ.
Trong phòng chính.
Thẩm Tang Ninh bước vào, vừa hay nhìn thấy Thẩm Diệu Nghi và Bùi Triệt hai người thân mật lôi kéo một bé trai nói chuyện.
Bé trai chính là con trai của Thẩm Ích và Liễu thị, Thẩm Quan Ngọc.
Thẩm Quan Ngọc năm nay sáu tuổi, khuôn mặt còn mang theo chút béo phúng phính của trẻ con, nói chuyện một lúm một lúm, đôi mắt xếch kia giống hệt Thẩm Diệu Nghi.
Thẩm Quan Ngọc tròng mắt đảo quanh, "Tỷ tỷ, tỷ phu, sau này đệ có thể đến tìm hai người chơi không?"
"Đương nhiên." Bùi Triệt nói.
"Thật tuyệt! Tỷ tỷ nói tỷ phu cưỡi ngựa bắn cung đều rất lợi hại, sau này nhất định có thể làm Đại tướng quân!" Mắt Thẩm Quan Ngọc đảo quanh, "Tỷ phu sau này cũng có thể dạy đệ không?"
Lời nịnh nọt khiến Bùi Triệt cười vui vẻ.
Bùi Triệt không tốn chút sức lực nào liền bế Thẩm Quan Ngọc lên, "Được, tỷ phu dạy đệ."
Thẩm Diệu Nghi ở một bên nhìn, không khỏi so sánh với kiếp trước, càng cảm thấy lần này không có lựa chọn sai lầm.
Cho đến khi Thẩm Tang Ninh xuất hiện, phá vỡ bầu không khí vui vẻ hòa thuận của bọn họ.
"Đại tẩu." Bùi Triệt đặt đứa bé xuống, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía sau Thẩm Tang Ninh.
Quả nhiên nhìn thấy Bùi Như Diễn dưới sự tháp tùng của Thẩm Ích đi vào.
Thẩm Ích nhíu mày, giọng nói cố gắng ôn hòa, "Tang Ninh, con cùng ta ra ngoài."
Thẩm Tang Ninh ánh mắt hơi trầm xuống, biết đây là đến để trách tội.
Chỉ vì nàng vào nhà trước?
Nàng không biểu hiện gì trên mặt, đi theo Thẩm Ích đến thiên phòng bên ngoài sảnh.
"Con xem muội muội con kìa, rồi nhìn lại con," Thẩm Ích hạ giọng, sợ cách âm không tốt, "Sao nó có thể lấy lòng nhị công tử, con lại không thể lấy lòng thế tử?"
"Muốn nắm giữ một nam nhân, thật ra rất đơn giản, con chỉ cần hạ thấp tư thái lấy lòng..."
"Phụ thân," Thẩm Tang Ninh đột nhiên ngắt lời, thản nhiên nói, "Con là làm chính thê, cũng không phải làm thϊếp cho người ta, không học được cái tác phong giống như tiểu thϊếp kia."