Lạc Thất nằm trong phòng ngủ vài tiếng, lúc trời tờ mờ sáng, một cơn rung lắc nhẹ đã đánh thức y dậy.
Chiến hạm đã cất cánh.
Y khoác lên mình chiếc áo choàng trắng mềm mại, rời khỏi giường đi ra phòng khách. Ban công kính bên ngoài đã được bao bọc bởi lớp cách ly, chỉ để lộ một cửa sổ tròn nhỏ, có thể nhìn thấy vũ trụ bao la.
Hộp đựng rắn được đặt trên bàn nhỏ gần ban công, là một chiếc hộp xách tay cỡ trung bình, bốn mặt làm bằng tấm kính trong suốt. Bên trong vẫn giữ nguyên hiện trạng trưng bày trước đó.
Một đống giấy báo được nhàu nát, một bát nước nhỏ, còn có một tấm bảng gỗ nhỏ được đặt dưới lớp mùn cưa mềm, trên đó viết kiểu chữ hoa mỹ từ "Morgos".
Con rắn nằm dưới lớp giấy báo, thân hình uốn cong, đầu và đuôi đều ẩn khuất.
Lạc Thất thử mở hộp, nắp hộp đã bị khóa.
Đó là một ổ khóa mật mã. Y nhấn vào máy truyền tin ở cổ tay, gọi Phương Tây.
"Tây Tử, mật mã hộp đựng rắn là gì?"
Hai mắt Phương Tây buồn ngủ nhìn chằm chằm vào màn hình, tóc tai rối bù, cổ áo khoác nhăn nhúm, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.
"Là sinh nhật của ngài." Màn hình phía Phương Tây rung lên, "Trưởng quan, ngài đừng mở vội, con rắn này cắn người đấy. Tôi sẽ đến ngay đây."
"Có người bị cắn rồi à?"
"Lúc phó quan Khương bắt thì bị cắn. Không sao, không bị trúng độc, vết thương rất nhỏ."
"Bây giờ hắn ta thế nào rồi?"
"Đang nghỉ ngơi." Phương Tây nói, "Lát nữa hắn ta sẽ đến báo cáo."
"Ừ. Cậu ăn sáng chưa?"
"Rồi. Tôi mang cháo cho ngài."
"Được, tôi cũng đói rồi."
Bụng Lạc Thất bắt đầu réo lên. Kỳ phát tình vốn đã tiêu hao nhiều năng lượng, tối qua y không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn rau với trứng, bây giờ lại thấy đói bụng thèm ăn.
May mắn thay, sau khi "trao đổi pheromone" với rắn nhỏ, kỳ phát tình của y đã kết thúc. Kỳ phát tình tổng cộng 3 ngày, ngắn hơn nhiều so với mức trung bình 8 ngày trước đây.
Lạc Thất sờ lên vùng da mỏng sau gáy, tuyến thể ở đó không còn cứng, cũng đã hạ nhiệt.
Đúng là rắn nhỏ kỳ diệu.
Ngón tay y nghịch ổ khóa mật mã, nhập 0301, cạch, tấm hợp kim phía trên nới lỏng.
Đây là hộp kín có thể cách ly pheromone, duy trì nồng độ oxy bên trong bằng các lỗ lọc.
Lạc Thất kéo chiếc vòng sắt nhỏ trên cùng, nhấc tấm cửa hợp kim lên một khe hở nhỏ, một mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt bay ra.
Xem ra kỳ mẫn cảm của con rắn này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Chỉ là nồng độ đã giảm xuống, không đủ để khơi dậy cảm giác của Lạc Thất.
Mùi cũng khá dễ chịu. Lạc Thất cúi người xuống khe hở, hít sâu mùi hương của rắn nhỏ.
Mái tóc dài của y rũ xuống bên mặt, phủ lên thành hộp trong suốt, rắn nhỏ thò đầu ra khỏi đống giấy báo nhìn xung quanh.
Chiếc đầu nhỏ hình bầu dục áp vào thành hộp, đầu lưỡi nhỏ chẻ đôi thè ra ngoài, như đang liếʍ tóc Lạc Thất.
"Nghe nói tối qua mày cắn người." Lạc Thất nói qua khe hộp, "Có phải mày là một nhóc xấu không?"
Chỉ những con rắn ngoan ngoãn mới có thể làm thú cưng. Nếu tính công kích quá mạnh, dù mùi có dễ ngửi đến đâu cũng không được.
"Hay là, mày đói rồi." Lạc Thất như đang tự nói với chính mình, "Mày thích ăn cái gì, chuột bạch?"
Dường như rắn nhỏ nghe thấy lời y nói, nó từ từ ngẩng đầu lên, bắt đầu bò lên theo thành hộp.
Đầu rắn phản chiếu ánh sáng sặc sỡ mờ ảo, lan ra khắp thân rắn, theo chuyển động của bụng, ánh sáng chảy dọc theo vân vảy, thoắt ẩn thoắt hiện.
Mắt nó to hơn mắt thú cưng rắn bình thường, màu vàng kim trong suốt, con ngươi thẳng đứng, giống như đôi mắt của độc mãng, nhưng nó chỉ là một con rắn không độc dài hai mươi đến ba mươi cm.
Đầu rắn nhỏ vẫn đang tiến lại gần, sắp chạm đến mép khe hộp, tần suất thè lưỡi cũng nhanh hơn.
Từ góc nhìn của Lạc Thất, đó là một chiếc bánh bao nhỏ màu đen mềm mại đang dần phóng to, hai bên thêu hai hạt đậu vàng.
Cộp, y đóng nắp hộp lại, vừa vặn đập vào mũi rắn nhỏ.
Rắn nhỏ ngã sang một bên, loạng choạng rơi xuống đáy hộp.
"Không được ra ngoài, mày ngoan ngoãn ở yên đó."
Y chưa từng nuôi rắn, nhưng cũng biết rất rõ, nếu rắn trốn thoát thì việc bắt lại rất phiền phức.
Nắp hộp đóng lại, sau vài giây mùi rượu vang đỏ đã biến mất.
Lạc Thất nắm lấy vòng nhỏ, lại nhấc nắp hộp lên, hít thêm vài hơi.
Thơm thật đấy. Y nghi ngờ trong mùi rượu này có thuốc phiện.
Rắn nhỏ thấy nắp hộp lại mở, hai mắt nhỏ sáng lên, lại bắt đầu bò lên. Lần này nó bám sát vào góc vuông của khe hở, nhanh và vững chắc.
Cộp, Lạc Thất hạ nắp hộp, đập nó xuống, đầu rắn rụt xuống, rồi lại kiên trì bò lên --