Vậy mà giờ hắn lại đứng vững trước mặt mọi người.
Hai năm trước khi vừa kiểm tra linh lực xong và phát hiện bản thân không có một chút năng lực, Tiêu Miên đã chịu đựng một cú sốc lớn.
Gia tộc vẫn luôn kỳ vọng hắn sẽ kế thừa tư chất của phụ thân, dù kém hươn phụ thân thì cũng phải hơn người bình thường mấy bậc. Ở tuổi mười sáu, hắn từng xuất sắc trong kiếm thuật và nhiều lĩnh vực khác, nhưng ai ngờ cuối cùng lại kiểm tra ra phế vật?
Gia chủ muốn bồi dưỡng hắn cùng các trưởng lão đều cảm thấy mất hết mặt mũi, căn bản không muốn thấy hắn xuất hiện trước mắt chỉ muốn ném hắn đi thật xa, khi đó là ai đều có thể cười nhạo hắn, đã từng thiên chi kiêu tử, nhưng sau một ngày lại ngã xuống vũng bùn mà ai cũng có thể dẫm đạp.
Hắn không rõ mình đã chịu đựng những tháng ngày u tối đó ra sao, cũng không biết mình đã sống sót qua hai năm gian khổ ở Bắc Thành như thế nào.
Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy hắn cũng học được cách lờ đi những lời bàn tán xung quanh, gật đầu, mặt mày không chút biểu cảm nói: “Là ta, phiền ngài đăng ký giúp.”
“Cái này…” Người phụ trách đăng ký có phần lưỡng lự. Hôm nay, người đến đăng ký đều là tham gia kiểm tra linh lực, người như Cửu thiếu gia tham gia làm gì? Cuối cùng mình có nên đăng ký hay không?
“Cửu thiếu gia, ngài trở về như vậy, gia chủ có biết không?” Người ấy hỏi.
“Không biết, ta tự mình trở về.” Tiêu Miên đáp.
“Không có thông báo, tiểu nhân không thể lén lút để ngài vào.”
Lúc này bên cạnh có một người đang cố luồn lách vào trong, sau khi chui được vào trong cười nói với Tiêu Miên: “Cửu thiếu gia, tiểu nhân là Tiêu Lâm thủ hạ của Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia phái tiểu nhân tới đón ngài, không cần đăng ký, trực tiếp đưa ngài vào là được.”
Tiêu Miên nghe vậy, trong lòng bắt đầu sinh nghi, nhưng trên mặt lại không thay đổi gì, gật đầu: “Vậy thì làm phiền rồi.”
Tiêu Lâm vừa dẫn đường vừa nói “Chuyện nên làm.”
Đại trạch của Tiêu gia là tòa nhà cao nhất trong đây, tòa nhà không chỉ đơn thuần là nơi cư trú, có các sân, viện, còn được thiết lập Thí Luyện Trường, đấu trường, các viện tự học trải dài.
Trừ những người trực hệ được ở trong bổn gia, thì những người ở dòng bên có thiên phú tốt cũng được ở lại để bồi dưỡng. Những người đó được giáo dục như những con cháu trực hệ, có thể tạo nên cống hiến lớn lao cho bổn gia, còn có cơ hội đặc biệt tiến vào nội trạch. Dẫu vậy, nếu con cháu trực hệ không tuân theo quy tắc, vẫn sẽ bị đẩy ra trở thành dòng bên.
Bắt đầu đi thì Tiêu Miên vẫn còn thấy quen thuộc, dần dần đi tiếp đã thấy lạ. Nhưng nhìn trên đường vẫn có người tới kẻ lui, không giống đưa hắn đến những nơi heo hút hẻo lánh.
“Không đưa ta về viện cũ của bản thân sao?” Tiêu Miên hỏi.
Tiêu Lâm dừng bước, xoay người, tỏ vẻ khó xử nói: “Cửu thiếu gia, ngài cũng biết tình hình rồi mà, viện cũ của ngài đã sớm bị người khác chiếm cứ. Ngài vội vã trở về, người trong phủ cũng chưa kịp chuẩn bị chỗ ở, Ngũ thiếu gia đã sắp xếp cho ngài vào phòng khách.”
Tiêu Miên nghe vậy, nhìn xung quanh, “Nơi này không phải là phòng khách.”
Tiêu Lâm mỉm cười đáp: “Có lẽ ngài vẫn chưa biết, mấy năm qua trong phủ có nhiều thay đổi, nhiều chỗ đã được cải tạo lại. Tối nay ngài cứ nghỉ ngơi, ngày mai đi dạo sẽ rõ.”
Tiêu Miên giả vờ tin tưởng: “Ngũ ca đâu?”
Tiêu Lâm: “Ngũ thiếu gia có việc bận, cụ thể là gì thì tiểu nhân cũng không biết.”
Tiêu Miên gật đầu: “Vậy, làm phiền ngươi dẫn đường.”
Tiêu Lâm: “Xin tuân lệnh, xin mời.”
Lại đi một hồi lâu, họ đến một viện lớn, tường bao quang viện này vô cùng cao, bên ngoài khó mà nhìn thấy được tình hình bên trong, người qua kẻ lại bận rộn.
Tiêu Lâm nói: “Hôm nay là ngày kiểm tra linh lực, người đến đông đúc nên có chút hỗn loạn.”
Tiêu Miên: “Ừm, ta hiểu.”
Đi thêm vài bước nữa tới một cánh cửa, nơi này người ra người vào đông đúc, có người nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ quái. Tiêu Lâm nói: “Đến rồi, mau vào đi.”
Tiêu Miên liếc nhìn bên trong, nhận ra rõ ràng nơi này không phải phòng khách, hắn nhíu mày: “Chúng ta có phải đi nhầm không?”
Tiêu Lâm khẳng định: “Chính xác nơi này, ngài vào sẽ rõ.”
Tiêu Miên giả vờ tin tưởng, đi theo hắn vào trong. Tiêu Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng phải tốn chút công sức để lừa hắn vào, ai ngờ mọi chuyện lại xuôi chèo mát mái(*).
(*)xuôi chèo mát mái: ví công việc trôi chảy, thuận lợi, không gặp trở ngại, khó khăn.
Càng đi, tiếng người càng lớn, trong viện này không giống các viện khác, càng nhìn càng giống một đấu trường . Không biết Tiêu Miên đã đi qua con đường nào, mọi lối đi đều đen thẫm, xuyên qua vài cánh cửa, Tiêu Lâm nói: “Đến nơi rồi, Cửu thiếu gia, tiểu nhân xin phép lui xuống, không tiễn ngài được nữa.”
Hắn dùng một tay đẩy cánh cửa ra, ánh sáng chói lòa từ bên trong chiếu thẳng vào mắt hẳn, cùng với đó là sự im lặng đột ngột của hàng trăm cặp mắt.