Nhóc Nghe Được Tiếng Lòng Gặp Phải Cha Dượng Xuyên Sách

Chương 28: Bé cưng gói sủi cảo

Ừ ừ. Yến Yến gật đầu: Không hổ là bé cưng, thật thông minh.

Sư phụ làm mì đứng bên cạnh tự nhiên cũng nhìn thấy "giao lưu" của Tạ Lạc Thư và bé cưng.

"Đương nhiên có thể." Sư phụ làm mì nói, "Dù sao còn chưa đến giờ ăn cũng không có ai."

"Thật sao?" Tạ Lạc Thư tiện tay véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Yến, "Bé cưng, còn không mau cảm ơn chú."

Yến Yến vẻ mặt nghiêm túc, hướng sư phụ làm mì gật đầu.

"Ngại quá." Tạ Lạc Thư cười làm lành, "Trẻ con..."

"Tôi biết tôi biết, không sao đâu." Sư phụ làm mì cũng đoán được có thể đứa trẻ có chút vấn đề gì đó, cũng không để ý, "Đợi chút, tôi lấy bột cho hai người."

"Được cảm ơn." Sư phụ làm mì đi vào trong tiệm, Tạ Lạc Thư đặt Yến Yến xuống, "Bé cưng phải học nói chuyện nha."

Học nói chuyện? Yến Yến nhíu mày, bé cưng biết nói chuyện mà.

"Ối chao." Nhìn thấy Yến Yến nhíu mày thành chữ "xuyên", Tạ Lạc Thư bật cười, đưa tay vuốt phẳng, "Trẻ con không được nhíu mày nha."

Được ạ.

Sư phụ làm mì cầm một chậu bột lớn đi ra, phía sau còn có một người phụ nữ trạc tuổi, tay ôm một chậu nhân thịt chắc là vợ của sư phụ làm mì.

"Đây là vợ tôi, cũng là bà chủ." Sư phụ làm mì cười giới thiệu.

"Chào bà chủ." Tạ Lạc Thư nói.

Chào bà chủ. Yến Yến hướng bà chủ gật đầu.

"Ôi chao!" Bà chủ nhìn nhìn Yến Yến đáng yêu, vẻ mặt cười như bà mẹ, "Đứa bé thật đáng yêu."

"Đó là đương nhiên." Tạ Lạc Thư xoa xoa đầu nhỏ của Yến Yến, "Giống tôi mà."

Ừm? Yến Yến nghi hoặc ngẩng đầu, bé cưng và ba nhỏ giống nhau? Bọn họ đều nói bé cưng và ba ba giống nhau!

"Ôi chao. Ha ha ha." Bà chủ bật cười, "Vậy thì phải rồi, cậu cũng đẹp trai mà, mẹ của đứa bé chắc chắn cũng không kém."

"Dạ." Vẻ mặt Tạ Lạc Thư không thay đổi, chuyển chủ đề, "Bà chủ đây là muốn đích thân dạy chúng tôi sao."

"Ôi chao." Bà chủ xua tay, "Kéo mì thì phải là chồng tôi, tôi không được, nhưng mà, tôi gói sủi cảo đẹp hơn anh ấy nhiều."

"Ồ? Vậy sao?" Tạ Lạc Thư nói, "Tôi gói sủi cảo cũng không đẹp."

"Không sao không sao." Bà chủ không để ý, lấy ghế nhỏ ra mời họ ngồi xuống, "Muốn học thì tôi dạy cho hai người."

"Vậy thì tốt quá." Tạ Lạc Thư dẫn Yến Yến ngồi xuống, bé cưng ngồi giữa bà chủ và Tạ Lạc Thư, sư phụ làm mì ở đối diện nhào bột.

"Ê ê ê." Sư phụ làm mì nhào bột trên thớt, "Sao thế này, còn giành việc của tôi nữa?"

"Xí." Bà chủ dùng muỗng trộn trộn nhân, "Tìm cảm giác tồn tại đó mà, sao tôi không thể dạy trước?"

Sư phụ làm mì chính là người sợ vợ: "Được được được, bà chủ nói là được."

Sư phụ làm mì dưới tay nhanh chóng thuần thục xoa bột thành từng sợi dài, sau đó cắt thành từng viên bột nhỏ đều nhau. Dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn từng viên bột nhỏ, làm cho chúng thành hình tròn dẹt. Sau đó, bà cầm cây cán bột, nhanh chóng cán thành từng miếng vỏ sủi cảo có kích thước bằng nhau, viền mỏng giữa dày.

"Đến đến đến." Bà chủ đưa vỏ sủi cảo cho họ, "Bé con cầm cẩn thận."

Vỏ sủi cảo đặt trong tay người lớn thì vừa vặn một lòng bàn tay, nhưng trong tay Yến Yến thì một tay cầm không hết phải dùng hai tay.

Cho nên Yến Yến hai tay nâng vỏ sủi cảo.

"Trước tiên bỏ nhân." Bà chủ múc một muỗng nhân đặt vào chính giữa vỏ sủi cảo, "Nhân này rất quan trọng đó, phải vừa với kích thước vỏ lại không được nhiều cũng không được ít. Ít thì ăn toàn vỏ, nhiều thì sẽ bị hở nhân, hơn nữa không được nhét chặt, nếu không nhân quá đặc cũng không ngon."

"Dạ." Tạ Lạc Thư gật đầu, múc một lượng nhân gần bằng bà chủ, sau đó quay đầu nhìn Yến Yến, "Bé cưng, ha."

Yến Yến hai tay nâng vỏ sủi cảo, một động cũng không dám động, nhìn thấy ba nhỏ vậy mà cười nhạo mình, liền quay ngoắt đầu đi, quyết định ba giây không thèm để ý đến ba nhỏ!

"Ối chao, còn biết giận rồi." Mới có một ngày, Yến Yến đã sinh động hơn trước rất nhiều, Tạ Lạc Thư rất hài lòng, chọc chọc vào má Yến Yến, bột mì trắng dính trên khuôn mặt hồng hào của đứa trẻ.

"Mèo con." Bà chủ cười nói, tiện tay vẽ thêm ria mép lên nửa mặt còn lại của Yến Yến.

Tạ Lạc Thư cũng không chịu thua kém, vẽ thêm ria mép: "Được rồi, bây giờ thì thật sự là mèo con rồi."

Yến Yến tối hôm qua tắm rửa cũng bị Tạ Lạc Thư vẽ thành mèo con. Cho nên bây giờ cũng không để ý nữa.