Nhóc Nghe Được Tiếng Lòng Gặp Phải Cha Dượng Xuyên Sách

Chương 14

Quản gia Lâm gửi địa chỉ qua WeChat cho Tạ Lạc Thư, Tạ Lạc Thư vẫn không tắt máy cũng không lên tiếng, quản gia Lâm chờ một lát: "Tạ tiên sinh, còn có chuyện gì sao?"

Tạ Lạc Thư điền xong địa chỉ nhận hàng, ấn nút mua ngay, sau đó trực tiếp nhảy sang trang nhập mật khẩu: "Mật khẩu này là..."

Quản gia Lâm lại gửi cho Tạ Lạc Thư một tin nhắn: "Đã gửi cho ngài rồi."

"Được. Tạm biệt." Tạ Lạc Thư vội vàng cúp điện thoại.

Cứu mạng, thật xấu hổ. Cũng may là gọi điện thoại, nếu là hỏi trực tiếp không biết sẽ xấu hổ đến mức nào.

Tạ Lạc Thư đã quên mất WeChat, dù sao cậu cũng đã một thời gian dài không dùng WeChat rồi, từ khi vào viện điều dưỡng thì điện thoại cũng chẳng dùng mấy, chỉ là lướt video.

Hơn nữa cậu cũng không có bạn bè gì, danh bạ WeChat toàn là bạn bè của cha cậu hoặc con cái của đối tác làm ăn. Từ khi vào viện điều dưỡng cũng không có ai nhắn tin cho cậu, lâu dần cậu cũng không mở WeChat nữa, chỉ lướt video thôi.

Sau khi thanh toán thành công, Tạ Lạc Thư mở danh bạ WeChat, phát hiện bạn bè của nguyên chủ cũng không nhiều, cũng không có ai nhắn tin cho mình.

Tạ Lạc Thư lướt trang web chính thức khoảng hơn hai tiếng rưỡi. Thời gian còn sớm, Tạ Lạc Thư định đến phòng của Yến Yến xem sao.

Không ngờ vừa mở cửa ra, đã thấy Yến Yến ngồi trên giường, mặc bộ đồ liền thân hình khủng long nhỏ, bé xíu một cục, bất động.

"Bé cưng?" Tạ Lạc Thư nhỏ giọng gọi.

Yến Yến nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba dượng mặc đồ đôi với mình.

【Bé cưng dậy sớm vậy.】

Bởi vì bé cưng gặp ác mộng, bé cưng mơ thấy... bé cưng mơ thấy ba không cần bé cưng nữa...

"Bé cưng sao vậy?" Tạ Lạc Thư đi đến bên giường, nhìn thấy hốc mắt của Yến Yến đỏ hoe, "Khóc rồi?"

【Phải làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ...】

Tạ Lạc Thư chưa từng chăm sóc trẻ con, nhất thời có chút luống cuống.

Ba dượng không ôm bé cưng.

Hôm nay cả buổi sáng Tạ Lạc Thư đều ôm Yến Yến, Yến Yến cho rằng đó là biểu hiện ba dượng thích mình. Bởi vì trước đây ba dượng đều không để ý đến Yến Yến chứ đừng nói là ôm, hơn nữa Yến Yến xem trên TV người lớn cũng đều ôm em bé.

Yến Yến nhớ lại giấc mơ vừa rồi, nhớ lại những lời ba nói trong mơ, hốc mắt dần ướŧ áŧ, sau đó nước mắt liền rơi xuống.

Tạ Lạc Thư giật mình, vội vàng bế Yến Yến lên, đầu nhỏ của Yến Yến vùi vào hõm vai Tạ Lạc Thư, Tạ Lạc Thư vuốt lưng Yến Yến: "Không khóc không khóc."

Tạ Lạc Thư nhớ tới trước đây từng lướt được thông tin, trẻ con vừa tỉnh dậy tâm trạng có thể không ổn định, cũng có thể là đói.

"Bé cưng đừng khóc mà. Chúng ta xuống dưới xem TV có được không?" Tạ Lạc Thư hỏi, "Hay là bé cưng đói rồi? Muốn uống sữa?"

Yến Yến nắm chặt quần áo Tạ Lạc Thư: Bé cưng rõ ràng đã nói rồi, bé cưng là gặp ác mộng. Tại sao người lớn đều không nghe thấy bé cưng nói gì vậy?

Rõ ràng lời người lớn nói bé cưng đều nghe thấy hết.

"Bé cưng?" Tạ Lạc Thư nói, "Bé cưng không nói cũng không sao, giống như trước đây, muốn thì gật đầu, không muốn thì lắc đầu. Bé cưng có muốn uống sữa không?"

Yến Yến nghĩ một lát, gật đầu: Bé cưng hơi đói rồi.

"Được." Tạ Lạc Thư bế Yến Yến xuống giường, "Ba dượng... ba nhỏ dẫn bé cưng đi uống sữa."

Tự xưng là ba thì không ổn lắm, ba dượng thì lại thấy khó nghe. Gọi ba nhỏ thì thuận miệng hơn một chút.

..................

Dì Lưu đang quét dọn vệ sinh ở phòng khách nhìn thấy Tạ Lạc Thư bế Yến Yến xuống: "Phu... Tạ tiên sinh, đây là làm sao vậy? Yến Yến dậy sớm vậy?"

Trước đây Yến Yến phần lớn đều gần đến giờ ăn tối mới tỉnh, người làm đều biết Yến Yến ngủ không sâu nên lúc Yến Yến ngủ cố gắng không lên lầu. Sau khi Yến Yến tỉnh dậy sẽ tự nhắn tin cho quản gia Lâm, bảo quản gia Lâm dẫn cậu bé xuống lầu ăn cơm.

"Không biết." Tạ Lạc Thư nói, "Yến Yến có lẽ hơi đói, muốn uống sữa nên khóc."

"Ôi chao." Dì Lưu là sau khi Yến Yến được Cố tổng đưa đến nhà họ Cố vào năm ngoái thì quản gia Lâm đặc biệt thuê về.

Bởi vì nhà dì Lưu có ba cô con gái, đều đã sinh con, hơn nữa đều do dì Lưu chăm sóc. Sau này con gái đến đón con đi, dì Lưu liền lên công ty giúp việc ở thành phố tìm việc, khách hàng đều đánh giá dì Lưu rất tốt, quản gia Lâm liền thuê dì về.

Dì Lưu biết trẻ con vừa tỉnh dậy mà đói thì sẽ khóc, vội vàng chạy vào bếp.

Đầu bếp Vương đang chuẩn bị thức ăn trong bếp nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của dì Lưu, tùy tiện hỏi: "Có chuyện gì vậy, vội vàng thế?"

"Cậu chủ nhỏ đói rồi, tôi đi pha sữa bột cho cậu chủ nhỏ." Dì Lưu làm việc rất nhanh nhẹn, trong bếp luôn có sẵn nước nóng, nên không bao lâu đã pha xong.

"Cậu chủ nhỏ đói rồi?" Đầu bếp Vương liếc nhìn thời gian, "Mới giờ này mà cậu chủ nhỏ đã tỉnh rồi?"

"Cảm ơn." Tạ Lạc Thư nhận lấy bình sữa, Yến Yến không thể chờ đợi được nữa vươn tay ra, há miệng ngậm lấy núʍ ѵú.

"Ực ực."