Hạ Hàn Thanh trở về biệt thự vào sáng sớm hôm sau.
Sau khi về đến biệt thự, anh ngồi xuống ghế sofa, xoa xoa thái dương, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Hứa Tinh Nhiễm, lại đây xoa bóp đầu cho anh.”
Anh nói xong, đợi hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.
Nếu là trước đây, chỉ cần anh về nhà, Hứa Tinh Nhiễm sẽ vui vẻ nhào tới hỏi han, nắn bóp vai cho anh, chọc anh vui.
Anh nhìn căn biệt thự rộng lớn, lạnh lẽo vắng tanh.
Không có bóng dáng Hứa Tinh Nhiễm.
Chỉ có dì Trần đứng ở cửa phòng bếp, lên tiếng có chút lúng túng: “Từ hôm qua đến giờ cô Hứa vẫn chưa về... “
Trên gương mặt tuấn tú của Hạ Hàn Thanh hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, xoa xoa mi tâm một lần nữa.
Anh biết, hôm qua anh hủy lễ đính hôn, cô giận rồi.
Lại giận dỗi nữa rồi.
Anh lấy điện thoại ra, mở khung chat của Hứa Tinh Nhiễm.
Nhìn thấy tin nhắn chia tay mà cô gửi đến.
Hạ Hàn Thanh bật cười.
Chia tay?
Cô nỡ sao?
Hạ Hàn Thanh đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên sofa, gọi điện thoại cho thư ký của mình.
“Tần An, đặt vé máy bay đến nước M ngay, bàn bạc về hội nghị MA1.”
Dì Trần không đành lòng.
Tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Thưa cậu, cô Hứa cả đêm không về, anh không lo lắng sao?”
Không dỗ dành sao?
Dù sao thì đính hôn là chuyện lớn như vậy, nói hủy là hủy.
Cô gái nào chịu nổi?
Đương nhiên Hạ Hàn Thanh hiểu ý tứ trong lời nói của dì Trần.
Anh nhếch môi.
“Không có thời gian dỗ.”
Nói xong câu nói lạnh lùng này, anh lập tức rời đi.
Hội nghị ở nước M cần một tuần.
Anh cho Hứa Tinh Nhiễm một tuần để bình tĩnh lại.
Lúc đó cô còn không ngoan ngoãn trở về sao?
***
Hứa Tinh Nhiễm đáp máy bay về Tương Thành, ở lại sân bay một đêm, đến tận ngày hôm sau mới bắt xe về căn nhà nhỏ của mình ở Tương Thành.
Nhìn căn nhà hai tầng trước mắt, nơi đây chất chứa những ký ức đẹp đẽ thời thơ ấu của cô.
Trong lòng cô dâng lên cảm xúc ấm áp.
Cảm giác thân thuộc này là điều mà cô chưa từng cảm nhận được trong bảy năm ở chốn phồn hoa đô hội như Đế Đô.
Cô đang định đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa nhà bên cạnh mở ra, một bóng dáng vội vàng chạy ra, chạy về hướng ngược lại với cô.
Bước chân vội vàng.
Hứa Tinh Nhiễm nhận ra anh ấy.
Lên tiếng gọi: “Anh Hoài Xuyên.”
Thẩm Hoài Xuyên đang lo lắng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói mềm mại quen thuộc, anh ấy kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy Hứa Tinh Nhiễm với nụ cười rạng rỡ trên môi.
“Tinh Tinh? Em về rồi?”
Hứa Tinh Nhiễm mỉm cười.
“Anh Hoài Xuyên, em về rồi.”
Cô lớn lên dưới sự trông nom của Thẩm Hoài Xuyên.
Thẩm Hoài Xuyên cũng là anh trai hàng xóm của cô.
Tình cảm luôn rất tốt.
Chỉ là những năm qua, cô ở Đế Đô xoay quanh Hạ Hàn Thanh, không có cơ hội trở về.
Thẩm Hoài Xuyên ngạc nhiên một lúc, sau đó trong mắt đột nhiên bùng lên niềm vui sướиɠ.
Anh ấy vội vàng đi đến bên cạnh Hứa Tinh Nhiễm.