Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa

Chương 9

Trắc trở cả nửa ngày, cuối cùng Mộc Tử Quân đã mua sắm đầy đủ mọi thứ. Thời gian cấp bách, ga giường và vỏ chăn cũng không kịp chọn lựa kỹ càng, cô dứt khoát mua luôn cả bộ rẻ nhất ở siêu thị, để khi chuyển nhà có làm mất thì mua lại cũng đỡ tiếc tiền. Bận rộn cả một ngày, cô đói đến mức da bụng dán da lưng, trở về phòng ăn vài mẩu bánh mì, sau đó uể oải nằm xuống giường.

Tiếng đệm giường “cọt kẹt” vang lên, không khí vẫn lạnh lẽo như thế. Mộc Tử Quân nhìn ra bầu trời dần u ám bên ngoài cửa sổ, cô bắt đầu thấy hối hận khi sống ở chỗ này. Nhưng hợp đồng thuê nhà ngắn hạn đã ký thuê ba tháng, thời hạn chỉ trong một học kỳ, cuối năm cô muốn đổi cũng có thể…

Cô chậm rãi nhắm mắt lại trong cảnh tượng tương lai tươi đẹp, chìm vào giấc ngủ trong chiếc chăn bông mới mua.

Trong giấc mơ, hình ảnh như dòng thời gian chạy vụt qua năm tháng.

Quang cảnh xưa cũ, đêm Thượng Hải, một người đàn ông mặc vest đen giày da đeo chiếc vòng ngọc bằng đá mắt mèo trở lại cổ tay của người phụ nữ, vũ khúc đi kèm theo tiếng cười e thẹn của người phụ nữ ấy: “Vòng ngọc cậu Uyển dùng số tiền lớn mua được, sao lại trả cho tôi làm gì?”

Người đàn ông cúi đầu, dáng vẻ hiên ngang để lộ ra khuôn mặt phong độ, giọng nói mang theo vẻ lãng tử của con cháu nhà thế gia: “Tôi bỏ ra nhiều tiền không chỉ để mua lại mỗi chiếc vòng ngọc này”

Chớp mắt, hình ảnh ngày ấy tan vỡ, người đàn ông cúi gục, dáng vẻ già nua, ông nhét chiếc vòng tay chỉ còn lại một nửa vào trong tay cô, giọng điệu già cỗi run run: “Tử Quân, tìm giúp ông nội, tìm giúp ông nội…”

Mẹ vẫn đang ở phía trước gọi cô đi, không cho cô tiếp lời. Nhưng cô đã hạ quyết tâm, nắm chặt chiếc vòng tay ấy trong lòng bàn tay.

“Con tìm, con sẽ đi tìm.”

Mộc Tử Quân chợt cảm giác mình đang lạnh cóng, cô run cầm cập một hồi.

Sau đó cô đã thức dậy vì quá lạnh.

Ngoài cửa sổ đã tối đen, trên tầng hai cũng không có tiếng động nào. Mộc Tử Quân liếc nhìn đồng hồ, nhận ra lúc này đã 11 giờ đêm. Cả căn phòng cũng chỉ có chút hơi ấm từ trong tấm chăn, rồi lại nhanh chóng tan đi mất bởi hành động vươn tay lấy điện thoại của cô.

Tấm chăn không dày, đây là loại giảm giá mà cô tiện tay mua được ở siêu thị lúc chiều, không biết bên trong nhét loại nhung kém chất lượng gì nữa, Mộc Tử Quân run rẩy túm lấy áo khoác vắt trên ghế, sau đó lại ngọ ngoạy xuống giường.

Cô khịt mũi sụt sịt một lúc, trong đầu ý thức được điều không ổn.

Không được, không thể mới ngày đầu đến đây đã bị lạnh đến mức đổ bệnh.