Sau khi Bạch Âm rời đi, Luật sư Lý tiếp tục với những công việc còn lại. Khi cuối cùng thoát khỏi đống giấy tờ, y gửi một tin nhắn cho Bạch Âm nhưng mãi mà không nhận được hồi âm. Điều này thật hiếm thấy đối với thế hệ lớn lên trong mạng xã hội, khiến Luật sư Lý cảm thấy có chút lo lắng.
Y vừa tự an ủi rằng không nên suy nghĩ linh tinh, vừa không thể kiềm chế đặt tay lên một số điện thoại, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi.
Thông thường, Luật sư Lý không muốn nói chuyện với người này, vì họ không hợp nhau, y thậm chí không muốn gọi tên cô. Nhưng giờ không phải là lúc bướng bỉnh, an toàn của Bạch Âm là quan trọng nhất.
Không lâu sau, đội trưởng đội bảo tiêu Herfy nhận được cuộc gọi từ Luật sư Lý.
Thật ra, khi nhìn thấy tên Luật sư Lý, phản ứng đầu tiên của Herfy là ngắt máy. Tại sao thằng ngốc này lại gọi cho cô? Nhìn ra ngoài cửa xe, hôm nay mặt trời cũng không mọc từ phía Tây mà. Kể từ khi người bạn tốt nhất của cô kết hôn với Luật sư Lý, giữa họ chỉ còn lại sự im lặng; nếu không vì cùng phục vụ cho một ông chủ, bọn họ có thể cả đời không nói một câu nào với nhau.
Nhưng chính vì lý do đó, Herfy vẫn quyết định bắt máy. Luật sư Lý không có lý do gì để gọi nếu không phải có chuyện quan trọng.
Cô sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
“Có chuyện gì?” Herfy mở đầu bằng tiếng Y quốc, đi thẳng vào vấn đề.
“Mấy cô đã về nhà chưa?” Luật sư Lý hỏi một cách tế nhị, không muốn bộc lộ sự lo lắng của mình. Về vấn đề an toàn của Bạch Âm, y và Herfy có quan điểm rất khác nhau. Y cho rằng C quốc là một trong những quốc gia an toàn nhất thế giới, trong khi Bạch Âm hầu như không có kẻ thù, không cần phải quá lo lắng; nhưng Herfy lại giống như Tiêu Bang, cảnh giác mọi lúc mọi nơi, không tin tưởng bất kỳ ai, cho rằng đâu đâu cũng là rừng rậm hắc ám.
“Chưa, nhưng sắp rồi. Xe của Bạch tiên sinh vừa vào khu.” Herfy không hiểu mục đích của Luật sư Lý, chỉ có thể nói thật.
Luật sư Lý hơi ngạc nhiên mở to mắt: “Muộn thế sao? Tắc đường à?”
“Anh có chuyện gì không?” Herfy nhíu mày, không kiên nhẫn.
“À, chính là…” Luật sư Lý từ từ nghĩ ra một lý do ngụy trang, “Tôi chỉ muốn hỏi Bạch Âm có thích chiếc xe tôi tặng không?” Y cố tình chọn một màu mà Bạch Âm thích.
Herfy mỉm cười, nhìn vào chiếc mũ bảo hiểm có đôi tai gấu của Bạch Âm, đang nhún nhảy đầy phấn khích, cô rất thích nắm bắt mọi cơ hội để châm chọc Luật sư Lý: “Tôi biết sao được? Cậu ấy thậm chí còn không thèm nhìn, đã leo lên xe điện mà về rồi.” Ý cô không cần phải nói cũng rõ.
Lần này, Luật sư Lý thật sự ngạc nhiên: “Xe điện nào?”
Herfy cũng ngớ ra: “Xe điện của cậu ấy chứ.”
“Không không không, Bạch Âm đến đây là đi tàu điện ngầm mà. Tôi không đùa đâu, Herfy.” Khi nói chuyện với Bạch Âm, y nhớ rằng cậu đã từng nói tàu điện ngầm đến đây nhanh hơn y tưởng.
Và ngay lúc đó, một câu hỏi không hẹn mà gặp được cả hai cùng đồng thanh hỏi: “Vậy chiếc xe điện đó từ đâu ra?!”
Vấn đề ngay lập tức trở nên nghiêm trọng hơn.
Đặc biệt là với tính cách của Herfy, người luôn không ngần ngại suy đoán mọi thứ với thái độ tiêu cực.
Lần đầu gặp mặt, Luật sư Lý đã nói với Bạch Âm rằng Tiêu Bang để lại nhiều người phục vụ cho cậu. Trong số đó có Herfy và những người bảo tiêu khác. Họ từng là bảo tiêu của Tiêu Bang, và vì một số lý do trong công việc của Tiêu Bang, Herfy luôn trong trạng thái căng thẳng, quá tận tâm.
Hiện nay, dù đã đổi chủ, những thói quen này vẫn được duy trì, như việc kiểm tra cần thiết đối với tất cả những thứ liên quan đến Bạch Âm, ngay cả chiếc xe mà Luật sư Lý tặng cho cậu.
Vì vậy, chìa khóa xe vẫn nằm trong tay Herfy.
Khi Luật sư Lý ở trên lầu, y không nói nhiều về Herfy với Bạch Âm, vì sợ rằng mình sẽ nói quá chủ quan và ảnh hưởng đến ấn tượng cũng như phán đoán của Bạch Âm về bảo tiêu. Dù không thích Herfy và không đồng tình với một số biện pháp phòng thủ của cô, y cũng phải công nhận rằng không ai phù hợp hơn Herfy để bảo vệ Bạch Âm. Y nghĩ rằng để họ tự giao tiếp với nhau sẽ hợp lý hơn.
Không ngờ, Herfy cũng có cùng suy nghĩ. Để tránh làʍ t̠ìиɦ hình với Luật sư Lý trở nên căng thẳng, cũng như để không tạo ấn tượng xấu về Luật sư Lý trước mặt Bạch Âm, cô không có ý định can thiệp vào món quà của Luật sư Lý (ngoài phần kiểm tra).
Kết quả là, Bạch Âm đã rời khỏi garage của văn phòng luật sư trên một chiếc xe điện không thuộc về mình.
“... Tại sao chúng ta lại ăn ý đến vậy trong những chuyện không nên có.” Luật sư Lý cảm thấy như muốn bứt tóc, nhưng tâm trạng y khá tốt, chỉ cảm thấy đó có lẽ là một hiểu lầm.
Nhưng Herfy lại suy nghĩ xa hơn: “Im đi, nó không phải của Bạch Âm, mà lại có chìa khóa, không thấy lạ sao?” Đội trưởng với tóc ngắn bỗng nhiên trở nên căng thẳng, cô nhanh chóng dùng bộ đàm liên lạc với xe thứ hai, “Cố gắng quan sát xem, có thiết bị dư thừa trên xe không, có thể dừng xe an toàn không.”
Herfy đã trải qua một lần lái xe chỉ có thể chạy với tốc độ đều, chỉ cần dừng lại là nổ tung, nên cô rất sợ Bạch Âm cũng gặp tình huống tương tự.
Luật sư Lý bỗng nhớ ra điều gì đó: “Khoan đã, phía sau xe có cái gấu bông to khổng lồ không?”
“Có, sao thế?” Herfy vừa nghĩ vừa trả lời bộ đàm, “Cẩn thận một chút, đừng làm Bạch Âm sợ!” Cô không muốn chuyện không đâu trở thành thảm họa chỉ vì hành động của họ.
“Vậy thì không có gì, không có gì đâu, đừng lo,” Luật sư Lý thở phào nhẹ nhõm, vừa vỗ ngực vừa giải thích về sự hoảng hốt này, “Chắc đó là quà mà trợ lý của tôi nhận hôm nay, cả xe và gấu đều vậy, chìa khóa đã cắm sẵn trong xe, tôi đã bảo cô ấy xuống garage kiểm tra lại rồi.”
Còn về phía Bạch Âm...
Cậu mới bắt đầu màn "mạo hiểm" của mình.
Bạch Âm ban đầu không có phản ứng gì với hai chiếc xe đen theo sau mình, vì trên con đường rộng rãi thế này, cậu không có thời gian để chú ý đến những chiếc xe đang chạy trên làn đường ô tô, chỉ cảm thấy hôm nay có rất nhiều xe đẹp. Đến khi cậu vào khu đô thị Hồng Hoang thì mới nhận ra, khi cậu bước vào, hai chiếc xe đó cũng theo vào.