Nhưng đầu dây bên kia không phải giọng nói trầm ấm quen thuộc của Lê Bằng, mà là một giọng nam trẻ, cởi mở vang lên: “Anh là bạn của chủ máy này đúng không?”
“Ơ... ừ?”
“Bạn anh say rồi, đang ở quán bar Phàm, quán nằm sau phố đi bộ ấy. Anh tiện thì đến đón đi, quán sắp đóng cửa rồi.”
Triệu Đan Thức không còn nghĩ đến việc ngủ nữa. Anh tung chăn ra, một tay kéo vội dép vào chân, vừa đáp liên tục: “Được, được! Tôi đến ngay, đợi tôi chút nhé!”
Quán bar Phàm cách chỗ anh thuê khá xa. Thời còn sinh viên, Triệu Đan Thức thỉnh thoảng có ghé qua, nhưng từ khi đi làm, anh ít khi đến những nơi như vậy. Anh khoác nhanh chiếc balo, cúp máy rồi mở ứng dụng đặt xe, nhanh chóng chọn điểm đến là quán bar Phàm.
Dạo gần đây, các quán bar bị kiểm tra gắt gao nên đã bớt "ồn ào" đi nhiều.
Kinh doanh của quán bar Phàm cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, lúc 2 giờ sáng khách đã gần như rời hết, chỉ còn vài nhân viên đang dọn dẹp dưới ánh đèn sáng trắng, tạo nên khung cảnh lạnh lẽo, thiếu hẳn không khí sôi động thường thấy của một quán đêm.
Vừa bước vào, Triệu Đan Thức liền nhận ra bóng lưng quen thuộc. Anh ấy dường như đã say khướt, nằm gục yên lặng trên quầy bar.
Triệu Đan Thức thở hổn hển chạy đến, bartender nhìn thấy anh, đôi mắt sáng lên, cất giọng đầy thân thiện mà anh nhớ rõ: “À, anh là bạn của cậu này đúng không? Cậu ấy uống quá chén rồi, anh mau đưa về đi!”
“Anh ấy đã trả tiền chưa?”
Bartender càng có thiện cảm với Triệu Đan Thức, mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng, “Trả rồi. Anh ấy vừa tỉnh một lát và quẹt thẻ trả luôn rồi.”
Triệu Đan Thức gật đầu cảm ơn, khuôn mặt trắng trẻo hơi đỏ lên vì cố gắng đỡ lấy Lê Bằng, “Cảm ơn, tôi sẽ đưa anh ấy về ngay.”
Lê Bằng cao hơn Triệu Đan Thức nửa cái đầu, lại còn rắn chắc hơn rất nhiều, khiến Triệu Đan Thức loạng choạng suýt ngã khi đỡ anh ta.
Bartender vội vàng tiến lên vài bước, đỡ lấy cánh tay còn lại của Lê Bằng, giúp cả hai cùng đi ra ngoài, “Người say thường rất nặng, để tôi giúp anh đỡ anh ấy ra ngoài. Anh lái xe đến à?”
“Cảm ơn.” Triệu Đan Thức vội đáp, “Tôi không có xe, tôi gọi xe rồi.”
“Thế thì hơi phiền đấy. Anh này uống say thế này, không biết tài xế có chịu chở không.” Bartender nhìn Triệu Đan Thức với ánh mắt đầy cảm phục, “Các anh đúng là thân thiết thật đấy. Trước đây tôi gọi điện, nhiều người nghe bảo đến đón bạn say liền từ chối luôn.”
Triệu Đan Thức cười khổ, vội đổi đề tài: “Sao anh lại gọi điện cho tôi? Anh ấy yêu cầu à?”
Triệu Đan Thức đã thầm thích Lê Bằng từ lâu, nhưng giữa họ không quá thân thiết. Thời còn học đại học, hai người hay liên lạc, nhưng từ khi ra trường, mỗi năm chỉ có dịp lễ tết mới gửi cho nhau một vài lời chúc mừng.
Bartender thuận miệng nói: “À, tôi thấy trong lịch sử cuộc gọi của anh ấy, anh là người gọi gần đây nhất, nên tôi tiện tay gọi luôn.”
Triệu Đan Thức chợt ngẩn người. Chiều nay, khi quyết tâm xin nghỉ việc, anh đã gọi cho Lê Bằng, nhưng không hiểu sao lại mất tự chủ mà gọi cuộc điện thoại đó.
Nghe giọng nói trầm ấm nhưng đầy xa cách của Lê Bằng, bao nhiêu can đảm Triệu Đan Thức gom góp được đều tan biến, những lời chuẩn bị sẵn cũng không thể thốt ra, chỉ kịp nói đôi câu xã giao rồi cúp máy.
Rời khỏi cuộc sống sinh viên, cuối cùng họ cũng chỉ là những người bạn học không mấy thân thiết.
Xe mà Triệu Đan Thức gọi đã đến ngoài cửa. Anh và bartender chật vật mới đưa được Lê Bằng vào xe. Tài xế quay lại nhìn họ một cái.
Triệu Đan Thức vội nói: “Bạn tôi không say quá đâu, nếu có lỡ nôn, tôi sẽ trả tiền phí dọn dẹp cho anh.”
Tài xế liền bật cười, đặt hai tay lên vô lăng, “Đi đâu?”