Hoa Hồng Hồng Kông Chỉ Một Cái Liếc Nhìn Khiến Đại Lão Bắc Kinh Cong Môi

Chương 15: Chu Mặc Thời, anh có phải là thích tôi không?

Chu Mặc Thời khẽ nhếch môi, ánh mắt như đang ngắm nhìn một kẻ ngốc không chút che giấu: “Ai nói tôi muốn đánh nhau?"

"?" Ôn Kỳ Sanh đầy dấu chấm hỏi trên đầu.

Ở phía bên kia, lòng bàn tay của Tô Phồn Tinh đã ướt đẫm mồ hôi.

Ánh mắt cô cảnh giác quét qua mấy người xung quanh, trong đầu tính toán rằng chỉ cần kéo dài thêm không đến mười phút nữa, người nhà họ Tô sẽ tới kịp.

Thời gian không quá lâu, cô tự tin mình có sáu phần khả năng thoát thân an toàn.

Điều duy nhất cô cầu nguyện là đừng bị tổn hại nhan sắc.

Có lẽ mục đích kéo dài thời gian của cô đã quá rõ rệt, vài tên côn đồ kia liếc mắt ra hiệu cho nhau, cuối cùng cũng quyết định dứt khoát ra tay khống chế cô.

Ngay giây tiếp theo, mấy người đó lao thẳng về phía Tô Phồn Tinh với tốc độ nhanh như chớp!

"Xẹt——"

Một tiếng vang chói tai phá tan sự hỗn loạn.

Tô Phồn Tinh nhạy bén nhận ra điều gì, quay đầu nhìn về phía tổng cầu dao. Ngay lập tức, trước mắt cô tối sầm lại...

Còn chưa kịp phản ứng, cánh tay cô đã bị một bàn tay to lớn, ấm áp giữ chặt. Hơi nóng quen thuộc cùng mùi hương gỗ thông tức khắc bao phủ lấy cô.

"Suỵt, đi theo tôi."

Người đàn ông ghé sát, hơi thở nóng bỏng phả lên tai cô, khiến cô không tự chủ nhớ lại những ký ức ngớ ngẩn ngày hôm qua.

Hóa ra lại là cái tên âm hồn không tan này —— Chu Mặc Thời.

Ngón tay cầm chai rượu của cô mềm nhũn, cả người bị kéo đi. Lúc này, mảnh thủy tinh từ chai rượu rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.

Khi ánh sáng được khôi phục, tất cả mọi người đều sững sờ.

Giữa đống mảnh vỡ trên mặt đất, nào còn bóng dáng Tô Phồn Tinh?

Ở lối thoát hiểm của quán bar, Tô Phồn Tinh ôm lấy ngực đang đập thình thịch, cảm giác như cả hơi thở cũng bị nghẹn lại.

Nhìn xuống tay của Chu Mặc Thời vẫn còn giữ lấy cổ tay cô.

Làn da mềm mại nơi cổ tay cô như còn cảm nhận được độ nhám từ đầu ngón tay của người đàn ông. Dường như, tối qua... cũng chính cổ tay này bị anh khóa lại.

Nghĩ tới việc người đàn ông hôm qua còn dữ dằn nói: "Cô có chút khôn ngoan, đáng tiếc thủ đoạn không đủ cao tay", mà nay lại ra tay cứu cô, Tô Phồn Tinh không nhịn được khẽ bật cười.

"Chu Mặc Thời, anh có phải là thích tôi không, nên mới cứ bám theo tôi?" Cô lắc nhẹ bàn tay đang bị anh nắm, giọng nói cố ý làm nũng, ngọt ngào nhưng xen chút đắc ý.

Trong đôi mắt cụp xuống, toàn là sự tinh ranh và láu lỉnh.

Không phải là trò chọc nhau ghê tởm sao, ai thua dưới tay ai còn chưa biết?

"......" Hàng lông mày của Chu Mặc Thời giật giật, anh lập tức buông tay cô ra như thể ghét bỏ thứ gì bẩn thỉu.

Bây giờ đưa cô quay lại, còn kịp không nhỉ?

Anh đúng là hồ đồ, tự nhiên lại cảm thấy mình hiểu lầm cô ta cố ý quyến rũ anh, rồi sinh ra chút áy náy mà nhất thời xúc động đưa cô ta đi.

Thật là hoang đường ——

Chu Mặc Thời rút khăn tay từ túi áo ra, từng ngón từng ngón lau sạch tay, gương mặt âm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.

Nếu là người bình thường, hẳn đã bị dáng vẻ này của anh dọa cho chết khϊếp.

Nhưng tiếc thay, người trước mặt anh bây giờ lại là Tô Phồn Tinh, một kẻ chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất.

Khi anh còn đang chỉnh lại nếp nhăn trên áo sơ mi, thì từ phía sau, tiếng bước chân vội vã bất ngờ vang lên.

Gần như ngay lập tức, Tô Phồn Tinh phản ứng, kéo lấy cánh tay Chu Mặc Thời, chạy thẳng tới chiếc xe buýt mui trần vừa dừng bên đường...

"Đại ca, Tô tiểu thư sao lại trốn cả chúng ta?"

Tên vệ sĩ áo đen vừa chạy từ góc khuất ra, nhìn thấy bóng dáng hai người chạy trốn, chỉ biết âm thầm lau mồ hôi trên trán.

———

Do là gần tết mình khá bận nên mình cố gắng 2-3 ngày ra chương 1 lần, nếu các bạn đề cử mình sẽ ưu tiên ra chương trước. Cảm ơn các bạn đã yêu thích truyện ^.^