Chu Mặc Thời là một kẻ xâm lược thực thụ.
Trong bầu không khí ám muội này, ngón tay của anh ta như có phép thuật có thể đốt cháy, từng chút từng chút di chuyển lên trên. Cuối cùng, đôi tay với các đốt ngón tay rõ ràng của anh l*иg vào kẽ tay mềm mại của cô, mười ngón tay đan chặt lấy nhau.
Toàn thân Tô Phồn Tinh chỉ còn lại chút sức lực để thở gấp...
Khi cô hoàn toàn mất cảnh giác, nơi cổ tay phải bỗng xuất hiện một cảm giác lành lạnh kỳ lạ. Ngay sau đó, cổ tay bị một chiếc còng tay bên đầu giường khóa chặt lại.
Sự bất thường đột ngột này khiến cô giật mình, đôi mắt trong veo lập tức mở ra, đυ.ng ngay ánh nhìn sâu thẳm không thấy đáy của Chu Mặc Thời.
Đôi mắt sắc bén và tỉnh táo, không hề chứa chút ham muốn nào — hoàn toàn đối lập với bầu không khí nồng nàn hiện tại.
Rõ ràng... anh ta đang chơi cô!
Ý thức được điều này, Tô Phồn Tinh lập tức tỉnh táo trở lại.
Chưa bao giờ có cảm giác thất bại dâng lên trong lòng như lúc này, cô vừa giận vừa xấu hổ. Phản ứng đầu tiên của cô là nâng đầu gối chưa bị trói lại lên, nhằm thẳng vào điểm yếu của người đàn ông mà đá!
Tiếc là, tiếng la đau đớn như mong đợi không hề vang lên.
Dù Tô Phồn Tinh lớn lên trong giới hắc bang(xã hội đen) Cảng Thành và không thiếu lần luyện tập đấu võ nhưng suy cho cùng cô vẫn là một phụ nữ. Ngược lại, kỹ năng của Chu Mặc Thời là thực chiến, được mài giũa qua những trận đấu sống còn.
Không có chút bất ngờ, chân cô vừa co lên chưa kịp dùng lực thì đã bị chân dài của anh dễ dàng chế ngự.
Cô nghe rõ tiếng cười trầm thấp của Chu Mặc Thời vang lên bên tai.
“Cô có chút khôn ngoan, đáng tiếc thủ đoạn không đủ cao tay.”
Anh ta còn bình luận sao?
"Chết nằm liệt giữa đường!" Cô sắp phát điên vì tên đàn ông được hời mà còn giả bộ này.
Đột nhiên tỉnh ngộ, cô mới nhận thức được mình đang ở thế bị động.
Rõ ràng là cô chủ động “câu” người, nhưng lại bị anh ta trêu chọc đến nỗi không thể tiến thoái.
Tình cảnh trước mắt, quần áo xộc xệch, đã bị lột đến nỗi chỉ còn lại một chiếc áo đơn sơ trên người.
Nhìn lại người đàn ông trên người mình, thậm chí còn chưa cởi cả áo khoác ngoài, chỉ có chiếc áo sơ mi hơi nhăn nhúm một chút do cuộc vật lộn dữ dội vừa rồi.
Mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng cô đã thua hoàn toàn.
Cằm của cô bị Chu Mặc Thời mạnh mẽ giữ chặt, đau đến mức khiến cô tỉnh táo, ánh mắt cô đối diện với ánh nhìn tàn bạo đầy kiêu ngạo của anh.
Sự lạnh lẽo muộn màng từ từ lan lên sống lưng.
Khoảnh khắc mật ngọt vừa rồi như một giấc mộng, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng đối diện với sự xấu xa trần trụi của anh, Tô Phồn Tinh vẫn không thể kìm lòng mà cảm thấy bồn chồn trong lòng.
“Ai sai cô đến quyến rũ tôi? Mục đích là gì?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Cô buộc mình phải giữ bình tĩnh.
Cái cằm mịn màng trắng trẻo đã đỏ ửng lên vì bị anh giữ chặt.
Người đàn ông chẳng mảy may động lòng, tiếp tục chất vấn: “Cô có biết trên đời này — có bao nhiêu người muốn lấy mạng tôi, lại có bao nhiêu người muốn lên giường với tôi không?”
Tô Phồn Tinh không nhịn được, trợn trắng mắt.
“Xin lỗi nhé, hai chuyện anh nói, tôi chẳng hứng thú chút nào.”
Thấy cô vẫn còn ngoan cố, Chu Mặc Thời cũng chẳng còn kiên nhẫn.
Anh đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, tay phải tùy tiện cài lại cúc tay áo ở cổ tay trái.
Nhìn Tô Phồn Tinh bị còng trên giường, anh khẽ nhướng mày: “Nếu cô muốn lừa tôi, vậy nhớ kỹ, nhất định phải kiên trì đến giây cuối cùng. Bằng không…”
Khóe môi anh nhếch lên lạnh lẽo, khi quay người mở cửa rời đi, còn không quên giơ tay phải lên vẫy vẫy.
Đó là một chùm chìa khóa nhỏ.
Chìa khóa của chiếc còng tay đang còng cổ tay phải của cô.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, cái gối lập tức bị ném thẳng vào cửa.
Tô Phồn Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Chu Mặc Thời! Đồ khốn!”