Editor + Beta: Linoko
Trong nhà giam tối tăm nửa chìm dưới mặt đất, chỉ có một chút ánh sáng từ cửa sổ nhỏ hẹp chiếu vào, dừng lại trên vai của Tô Nhược Quân. Cậu khoác một chiếc áo bông vải thô sơ, phần bụng hơi phồng lên dưới lớp vải mỏng.
Một con chim sẻ đậu bên ngoài cửa sổ, phát ra tiếng kêu chíp chíp.
Tô Nhược Quân mở mắt ngước nhìn, đôi lông mày dài giãn ra, khóe mắt lộ chút ý cười. Nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang, nụ cười vui vẻ trên môi lập tức biến mất. Con chim sẻ bị tiếng động làm kinh động bay đi mất, Tô Nhược Quân mím môi, trong mắt thoáng hiện vẻ không vui.
Trên tường châm đuốc, tiếng lách tách vang lên, ngọn lửa tỏa ra hơi khói, chiếu sáng bức tường gạch màu xanh đen. Bóng đen trên mặt đất sâu thẳm, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang, cái bóng kéo dài phía sau vặn vẹo dữ tợn, giống như chủ nhân của nó cùng với khuôn mặt đáng ghét.
"Tô tướng quân đã nghĩ thông suốt chưa, chỉ cần ngươi thừa nhận có liên lạc với Ngô Vương, sao lại khó khăn đến vậy." Thị lang Hình bộ Lý đại nhân mặc quan phục màu đỏ thẫm, khoác áo choàng màu đen dài. Tuyết trên áo choàng đã tan, nhỏ từng giọt xuống đất, làm ướt sũng mặt đất.
Tô Nhược Quân không để ý đến hắn, chỉ chăm chú nhìn tuyết tan trên mặt đất. Cậu đã bị giam giữ hơn hai tháng, thế giới bên ngoài đã chuyển từ cuối thu sang giá rét.
Vương gia trấn thủ ở Bắc cương, khiến dị tộc khϊếp sợ, là cánh tay đắc lực của nước nhà, không thể bị kẻ tiểu nhân hãm hại và có quan hệ mật thiết với đại thần trong triều.
Ban đầu cậu không nói, bây giờ càng không nói!
"Tướng quân thật là... Ôi, nếu không phải Thánh Thượng lo lắng cho vết thương trên người ngài, không nỡ dùng hình phạt đòn roi khiến ngài bị thêm thương tích, nếu không một số việc đã sớm sáng tỏ rồi. Tướng quân cũng không cần phải chịu khổ trong lao ngục, mất tự do." Lý đại nhân vừa nói vừa tặc lưỡi, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Quân đang ngồi thẳng lưng trong nhà giam. Thấy hắn vẫn thản nhiên một cách tự nhiên, như đang ngồi trong gian tiếp khách của nhà mình mà tiếp khách, sắc mặt Lý đại nhân càng thêm u ám.
Hắn hừ lạnh một tiếng, có nhiều cách để tra tấn mà không gây ra thương tích, "Tướng quân ở trong tù thì không thể ngắm tuyết, thật đáng tiếc. Người đâu, đưa tướng quân ra ngoài ngắm tuyết."
"Đại nhân, bệ hạ dặn phải chăm sóc chu đáo cho Tô tướng quân." Viên cai ngục cúi lưng, thận trọng nói.
"Ngô Vương có ý làm phản, chúng ta sớm nên tìm ra bằng chứng, cũng coi như giúp bệ hạ bớt lo."
Mặt viên cai ngục run run như vỏ quýt, "Cái này... Vẫn nên báo với trong cung một tiếng, nếu Tô tướng quân xảy ra chuyện gì chúng ta không thể gánh nổi đâu."
"Ta ở đây, mọi việc có ta, các ngươi cứ làm theo lệnh của ta là được."
Viên cai ngục quỳ xuống trước mặt Lý đại nhân, trong lòng lại oán trách muốn chết. Lý đại nhân dựa vào Thành Vương, nếu có chuyện gì xảy ra có thể dễ dàng đổ lỗi, đến lúc đó chết lại là mấy chục người trong ngục từ trên xuống dưới. Bệ hạ tuy có vẻ ghét Tô tướng quân, nhưng không dùng hình, không khắt khe, không làm khó, gần như muốn gì được nấy, chỉ là không cho tự do.
Lý đại nhân lại hừ một tiếng, trong lòng gấp gáp muốn bắt được bằng chứng phạm tội của Tô Nhược Quân cấu kết với Ngô Vương, như vậy thế lực của Thành Vương ở biên cảnh sẽ lớn hơn nữa.
"Ta nói gì thì làm nấy, còn dám cản trở ta, trước hết sẽ lấy mạng chó của ngươi."
Viên cai ngục phịch một tiếng quỳ xuống.
Lý đại nhân cười nhạo, "Đối xử với phạm nhân mà ưu đãi như vậy, chắc chắn các ngươi là cùng một bọn!"
"Lý đại nhân đang nói trẫm cùng một bọn với Tô Nhược Quân?"
Nghe vậy, Lý đại nhân cứng người, không dám quay đầu nhìn, lập tức quỳ xuống, không biện bạch, không trốn tránh, trực tiếp xin tha, "Xin bệ hạ thứ tội."
"Đánh 50 trượng, tự mình đi nhận phạt." Giọng nói trầm thấp che giấu sự điên cuồng mà đẫm máu.
"Tạ ơn bệ hạ." Lý đại nhân dùng đầu gối lùi ra sau.
Bọn lính gác đã sớm biến mất tăm.
Trong nhà giam tối tăm này, chỉ còn lại hai người cách nhau cánh cửa ngục.
Bên trong, Tô Nhược Quân đang ngồi tù, lại như đang ngồi nhàn nhã bên bờ suối trong rừng, thong thả ngắm mây trôi.
Bên ngoài, Triệu Triều Húc như một đấng chí tôn đứng đó, lại như người đáng lẽ phải ở bên trong, giống như dã thú bị nhốt trong một cái l*иg nhỏ, gầm gừ, đi tới đi lui.
"Tiểu Vân, về nhà với ta nhé?" Triệu Triều Húc khẽ nói.
Tô Nhược Quân cười nhạt, "Bệ hạ, người còn định làm nhục ta thế nào nữa? Theo ngài về, lại nằm dưới thân của ngài, trở thành một người tình để ngài phát tiết hay sao?"
"Không phải, không phải như vậy." Triệu Triều Húc nắm chặt song sắt, lại si mê nhìn người bên trong, "Không phải, ta chỉ là rất thích ngươi mà thôi."
"Giống như cách bệ hạ thích con chim nhỏ khi còn bé?" Tô Nhược Quân nhìn thẳng vào mắt đấng chí tôn thiên hạ, người đàn ông cùng lớn lên với mình từ nhỏ, "Vì thích nên không muốn nó bay đi, nên đã bẻ gãy cánh nó."
"Ngươi thích bị đối xử như vậy sao?" Triệu Triều Húc ngạc nhiên.
Tô Nhược Quân: "... Thôi."
Triệu Triều Húc ủy khuất, "Ngươi nói ra đi."
Tô Nhược Quân, "Ha ha."
Triệu Triều Húc ghét nhất khi Tô Nhược Quân châm chọc mình như vậy, đột nhiên bắt đầu đá vào cửa ngục, "Ta chỉ muốn cho ngươi làm Hoàng Hậu của ta, sao ngươi lại không đồng ý, hai tháng rồi, không có ngươi bên cạnh ta ngủ không được! Nếu ngươi lại không đồng ý, ta sẽ gϊếŧ Ngô Vương, không cần ta ra tay, lão già Thành Vương kia sẽ tìm đủ mọi cách để gϊếŧ hắn!"
Nói xong, Triệu Triều Húc liền cười một cách điên cuồng, tiếng cười vang vọng rồi lại biến mất, hắn mê muội nhìn Tô Nhược Quân, "Lễ phong Hậu sẽ cử hành sau ba ngày, không thể để một mình trẫm đóng kịch chỉ một vai được."
"Ngươi điên thật rồi!" Tô Nhược Quân cuối cùng cũng mất bình tĩnh, kinh ngạc nhìn vào Triệu Triều Húc, "Ta là một nam nhi!"
"Ta biết, mỗi lần ta ôm ngươi ta đều biết, nếu ngươi là nữ ta còn chẳng thích ngươi." Triệu Triều Húc đá văng vào cửa ngục, cửa chưa từng khóa, chỉ là người bên trong không muốn ra ngoài, "Tiểu Vân, chúng ta về nhà."
—