[Đẹp trai nhất vũ trụ: Nữ streamer, cô tính ra điều gì thì cứ nói thẳng, tôi sẽ không giận đâu.]
Ánh mắt Lê Kiến Mộc đầy cảm thông: "Bây giờ anh đang ở đâu? Hôm nay đã gặp bạn gái chưa?"
[Đẹp trai nhất vũ trụ: Ở quán cà phê viết luận văn tốt nghiệp. Cô ấy có việc bận, chúng tôi vẫn chưa gặp nhau.]
"Bây giờ anh đi về hướng Đông Nam một trăm mét, có một cửa hàng liên quan đến thỏ, đi đến đó là có thể gặp cô ấy."
Chu Soái ngẩn người.
Bây giờ thầy bói có thể tính toán chi tiết đến vậy sao?
Không lẽ… lừa đảo ư?
Nhưng trong vô thức, anh ta vẫn đứng lên, nhìn về hướng Đông Nam.
Khoan đã, thỏ?
Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, vội bước ra ngoài.
Cách chưa đầy một trăm mét về phía Đông Nam, trước một tòa nhà màu hồng, một logo thỏ khổng lồ cùng dòng chữ "Khách sạn chủ đề tình nhân" khiến lòng anh ta lạnh toát.
Vẻ mặt anh ta phức tạp, gần như lết từng bước đến cửa.
Vừa đến nơi đã thấy một nam một nữ khoác vai nhau đi ra. Người phụ nữ chính là bạn gái anh ta – Vương Chỉ Hân, còn người đàn ông đang nhai kẹo cao su, không ai khác ngoài một đại thiếu gia nổi tiếng của khu đại học – Triệu Nhất Thịnh.
"Ồ, đây chẳng phải là Chu đại thiếu của chúng ta sao? Có phải nhầm chỗ rồi không? Đây là khách sạn chủ đề tình nhân, cậu đến đây một mình à? Chơi à?" Triệu Nhất Thịnh cười giễu.
Sắc mặt Vương Chỉ Hân trắng bệch, cơ thể cứng đờ.
Chu Soái nghiến răng, mắt đỏ rực: "Hai người là quan hệ gì?"
Triệu Nhất Thịnh nhướng mày, cúi đầu liếc nhìn người phụ nữ trong lòng, lại nhìn biểu cảm của Chu Soái thì hiểu ra vấn đề.
"Đây là bạn gái của cậu à? Ồ, thật ngại quá, cậu xem, sao không nói trước một tiếng chứ. Tôi đây, đã xong xuôi hết rồi."
"Đừng… đừng nói nữa." Vương Chỉ Hân cắn môi, nhỏ giọng cầu xin.
Triệu Nhất Thịnh giả vờ không nghe, nhìn vào mặt Chu Soái, lại cười mỉa: "Nhưng mà này, Chu đại thiếu, mắt nhìn của cậu cũng thường thôi đấy. Cô nàng này, chỉ cần một chai nước hoa giá khoảng vài triệu là đi theo người ta ngay, đúng là rẻ tiền."
Nói xong, hắn ta còn ghé sát tai Chu Soái thì thầm: "Nhưng mà mùi hương quả là không tệ."
"Đồ khốn!" Cuối cùng Chu Soái không thể kiềm chế, vung một cú đấm ngược lại.
"Aaa!"
Hiện trường lập tức náo loạn…
...
Trong livestream, sau khi Lê Kiến Mộc nói xong, Chu Soái không quay lại nữa.
Những người còn lại trong phòng cảm thấy nhàm chán nhưng cũng không rời đi, thay vào đó bắt đầu suy đoán về chuyện của bạn gái Chu Soái. Bàn tán qua lại, cuộc trò chuyện ngày càng sôi nổi.
Thấy không còn chuyện gì liên quan đến mình, Lê Kiến Mộc đứng dậy đi ăn cơm.
Một bát cơm nhanh chóng bị cô ăn hết. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng xe cộ.
Đội trưởng công trình lão Vương đi tới, nói lớn: "Ăn cơm xong, ai rảnh thì ra dỡ hàng giúp nào!"
"Trời nóng chết đi được, sao mà chịu nổi vào giữa trưa thế này chứ!"
Lão Vương cười haha nói: "Vậy còn muốn kiếm tiền không? Công trình chậm trễ, đến lúc đó không trả lương được đâu nhé!"
Mọi người không dám than vãn thêm, đồng loạt đứng lên.
Lão Vương cũng biết mọi người vất vả bèn nói: "Chút nữa dỡ xong mấy xe này, tôi sẽ mua nước giải khát cho mọi người. Tối nay nhờ chị Trương làm thêm món thịt, tôi chi tiền. Mọi người cố gắng nhé."