Lúc y cùng năm người khác rời khỏi tháp Lãng Phong, trời đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Nghi Ách Chân Quân dẫn theo không ít người, các trưởng lão đã vây kín lối ra của tháp Lãng Phong. Những chuyện tiếp theo, hiển nhiên không cần các đệ tử trẻ tuổi như bọn họ phải bận tâm.
Giờ này đã quá giờ giới nghiêm, sáu người không trở về đạo viện, mà cùng nhau chờ tin tức ở ngoài tháp.
Chưa đầy nửa canh giờ sau, Nghi Ách Chân Quân y phục chỉnh tề trở lại, thoạt nhìn không hề trải qua khổ chiến, nhưng sắc mặt lại không mấy lạc quan: “Tượng thần Cực Lạc Chân Quân không bị ô nhiễm, nhưng Quỷ Thập Tam…” Nghi Ách Chân Quân tự trách thở dài, “Là bổn tọa sơ suất.”
Trong không khí tĩnh lặng, Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ liếc mắt nhìn nhau.
Không ngờ Viện trưởng một viện tự mình ra tay, vậy mà vẫn để Quỷ Thập Tam toàn thân trở ra.
Đây là lần thứ ba y và Tống Huyền Cơ giao thủ với Quỷ Thập Tam. Y rõ ràng cảm nhận được, thực lực của Quỷ Thập Tam mỗi lần lại càng mạnh hơn.
Quỷ Thập Tam dường như cũng là một đệ tử như bọn họ. Tu vi của đệ tử bình thường ít nhất phải mất vài tháng mới thấy được sự tiến bộ rõ rệt, nhưng tốc độ tiến triển của Quỷ Thập Tam lại khiến người ta phải kinh ngạc.
Lần trước ở Thần Hồ Cư, cũng không thấy Quỷ Thập Tam dùng vuốt quỷ hay phân thân.
Vì sao tu vi của Quỷ Thập Tam lại có thể tăng lên nhanh chóng như vậy, có liên quan đến tượng thần bị ô nhiễm hay không?
Nghi Ách Chân Quân đã nói, tượng thần bị hủy thì phong ấn sẽ giải. Khi ở Tây Châu, Quỷ Thập Tam đã thành công ô nhiễm tượng thần của Phù Tự Tiên Quân, lẽ ra hắn nên có thêm một “Quỷ điện hạ” làm đồng bọn, nhưng ba lần xuất hiện trước mặt bọn họ, ngoài những đệ tử bị dụ dỗ, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Quỷ Thập Tam.
Rốt cuộc là tại sao Quỷ Thập Tam lại cố ý dẫn bọn họ lên tầng sáu của tháp Lãng Phong, vị “đại nhân” ở tầng bảy tháp Lãng Phong trong lời gã là thứ gì.
Mọi chuyện rối ren phức tạp, sự thật khó lòng phân biệt, Hạ Lan Hi trong chốc lát cũng không tìm ra được nhiều manh mối.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định, Quỷ Thập Tam hôm nay có thể toàn thân trở ra dưới tay Nghi Ách Chân Quân, lần sau nếu có cơ hội gặp lại, tình hình chỉ sợ sẽ còn khó khăn hơn hôm nay.
Đến lúc đó, đừng nói là tháp Lãng Phong, dù là Phi Nguyệt Chân Quân tự mình ra tay, cũng không chắc có thể bắt giữ gã.
Tháp Lãng Phong còn rất nhiều chuyện cần thu dọn, Nghi Ách Chân Quân định tự mình chủ trì. Trước khi đi, ngài nói với sáu đệ tử: “Các ngươi nghỉ ngơi một đêm ở đây, ngày mai hãy trở về.”
Sáu người cả ngày bận rộn đột nhiên nhàn rỗi, lại có chút không biết làm gì.
Cách tháp Lãng Phong không xa, trên đất bằng dựng vài lều vải đơn giản cho trưởng lão và đệ tử nghỉ ngơi. Nhóm Chúc Như Sương đang đốt lửa trại trước lều vải, người khác thì vội vàng đi lại, còn bọn họ thì chỉ biết nhìn nhau.
Trưởng tôn Sách nhàm chán biến 【Đổ Thanh Thiên】thành đủ loại binh khí mà hắn nghĩ ra được, thật sự nhàm chán không chịu nổi, thế là đề nghị: “Dù sao mọi người cũng chưa buồn ngủ, hay là chơi đánh bài đi?”
“Không được,” Thượng Quan Thận không chút do dự nói, “Trong Thái Hoa Tông cấm bài bạc.”
Trưởng tôn Sách: “Chúng ta không phải ở tiên thất, chúng ta đang ở ngoài trời!”
Thượng Quan Thận sững sờ, do dự nói: “Đánh bài ngoài trời có tính là vi phạm tông quy không?”
“Đương nhiên là không!” Trưởng tôn Sách quay sang Chúc Như Sương, “Chúc Vân, ngươi đánh không?”
Chúc Như Sương do dự nói: “Ta không biết.”
“Không biết thì để ta dạy cho ngươi!” Trưởng tôn Sách càng nói càng hào hứng, lại hỏi ý kiến Bạch Quan Ninh, “Bạch Duy, ngươi thì sao?”
Bạch Quan Ninh nhìn chằm chằm hai chỗ trống đối diện đống lửa, trả lời không liên quan: “Ta muốn biết Hạ Lan Thời Vũ và Tống Huyền Cơ đi đâu.”
Chúc Như Sương nói: “Không phải Nghi Ách Chân Quân muốn Huyền Cơ ghi chép lại sự việc hôm nay sao, Thời Vũ hẳn là đi giúp hắn. Dù sao chuyện xảy ra ở tầng sáu tháp Lãng Phong, chỉ có hai người bọn họ biết rõ.”
Trưởng tôn Sách: “Vậy ta là cái gì, linh thú ở đạo viện Vạn Thú bên cạnh sao?”
“Ta cảm thấy không đơn giản như vậy.” Mặt nạ của Bạch Quan Ninh phản chiếu ánh lửa, hắn vội đứng dậy, nói: “Không được, ta không yên tâm, ta phải đi xem thử.”
Chỗ ở tạm thời, điều kiện vô cùng hạn chế, chỉ có một cái bàn gỗ, một cái ghế dựa, cùng với một cái giường gỗ ọp ẹp.
Ánh nến lung lay chiếu xuống bóng hai thiếu niên.
Tống Huyền Cơ ngồi trước bàn gỗ, cầm bút viết. Không xa đó, Hạ Lan Hi nằm sấp trên giường gỗ, trước mặt là quyển《Thượng Cổ Thần Khí Lục》mượn được từ Tống Huyền Cơ, càng đọc càng nhíu mày, hai chân đang lắc lư cũng dừng lại.
Hạ Lan Hi khó khăn đọc xong phần ghi chép về 【Bắc Trạc Thiên Quyền】 trong 《Thượng Cổ Thần Khí Lục》, thở dài một hơi, nhìn 【Tái Tinh Nguyệt】 bên trái, lại nhìn 【Bắc Trạc Thiên Quyền】 bên phải, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
【Tái Tinh Nguyệt】 từ khi y có thể cầm kiếm đã luôn đi theo y, đương nhiên vô cùng thân thiết. 【Bắc Trạc Thiên Quyền】 tuy cũng đã nhận y làm chủ, nhưng lại cho y cảm giác có chút kỳ lạ.
Giữa kiếm tu và kiếm có sự liên hệ mật thiết, mỗi khi y cầm 【Bắc Trạc Thiên Quyền】, y đều có thể cảm nhận được “tâm tình” của thanh kiếm.
Y luôn cảm thấy, thanh kiếm từng thuộc về Hoán Trần Chân Quân này là bị ép buộc lựa chọn y.
Hay là do 【Bắc Trạc Thiên Quyền】 khó quên chủ cũ? Nhưng trong tam giới, ai có thể ép 【Bắc Trạc Thiên Quyền】 lựa chọn chủ mới?
Hạ Lan Hi định nói với Tống Huyền Cơ những thắc mắc của mình, vừa gọi “Tống Tầm”, bên ngoài liền vang lên giọng Bạch Quan Ninh: “Hạ Lan Thời Vũ, ta vào được không?”
Hạ Lan Hi tuy đã bỏ hình tượng tích chữ như vàng ở trước mặt mọi người, nhưng cũng không muốn làm mất mặt đạo viện Vô Tình. Y chỉnh lại tư thế ngồi, cầm 《Thượng Cổ Thần Khí Lục》 lên: “Vào đi.”
Bạch Quan Ninh vén rèm vào, nhìn thấy Tống Huyền Cơ và Hạ Lan Hi thì lập tức cảnh giác: “Muốn thừa lúc chúng ta chơi đánh bài mà lén học bài sao?!”
Tống Huyền Cơ mặc kệ, Hạ Lan Hi lại hào hứng: “Các ngươi muốn đánh bài hả? Ta chơi nữa.”
Bạch Quan Ninh lạnh nhạt nói: “Không đánh, ta phải làm bài tập.”
Nói xong, hắn liền quay người rời đi, như sợ chậm trễ một giây.
Bạch Quan Ninh đi nhanh như gió, khiến Hạ Lan Hi ngẩn ra. Chưa kịp phản ứng, Tống Huyền Cơ đã lên tiếng: “Chuyện gì?”
Hạ Lan Hi “A” một tiếng, nhớ ra mình vừa gọi tên Tống Huyền Cơ, hắn đang đáp lại mình.
Hạ Lan Hi: “Là thế này, sau khi 【Bắc Trạc Thiên Quyền】 bị ta mang đi, ta luôn cảm thấy lạ.”
Tống Huyền Cơ: “Lạ?”
“Dường như nó không thích ta, mà là…” Hạ Lan Hi cảm thấy lời mình muốn nói có phần ngạo mạn, nhưng vẫn thành thật nói với Tống Huyền Cơ cảm giác thật sự của mình: “Sợ ta.”
Tống Huyền Cơ đứng trước bàn, ngòi bút dừng lại, hình như đang suy nghĩ.
Hạ Lan Hi nghĩ mãi không ra: “Ngươi nói xem, nếu nó không thích ta, sao lại chịu đi theo ta? Có khi nào【Bắc Trạc Thiên Quyền】ghét ta không?”
Tống Huyền Cơ lấy lại tinh thần: “Không phải.”
Hạ Lan Hi hỏi: “Sao ngươi lại khẳng định như vậy?”
Tống Huyền Cơ không trả lời, cúi đầu tiếp tục ghi chép.
Hạ Lan Hi không hài lòng với việc Tống Huyền Cơ dẫn ra đạo huấn: “Tống Tầm, ngươi có thể tạm dừng công việc, qua loa với ta một tý được không?”
“Được,” Tống Huyền Cơ dừng bút, ngẩng đầu nhìn y: “Xuống giường.”
Hạ Lan Hi liền xuống giường.
Tống Huyền Cơ: “Qua đây.”
Hạ Lan Hi không hiểu gì đi đến bên Tống Huyền Cơ.
Tống Huyền Cơ nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên tóc y: “Không ai ghét ngươi cả.”
Hạ Lan Hi há miệng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tống Huyền Cơ, mấy lần muốn nói lại thôi, quyết định dùng đạo huấn của bọn họ: ‘’…’’
Không phải chứ, ngươi vuốt đầu ta, lại còn muốn ta tự đưa đầu qua cho ngươi vuốt? Đâu có đạo hữu nào như ngươi chứ!
Tay phải của Tống Huyền Cơ chỉ chạm nhẹ lêи đỉиɦ đầu y rồi thu lại, lại cầm bút lên: “Được rồi.”
Hạ Lan Hi đứng bên cạnh Tống Huyền Cơ, giả vờ xem hắn viết, thực ra chỉ nhìn bàn tay vừa vuốt đầu mình, Tống Huyền Cơ viết gì thì y cũng không biết.
Lát sau, Hạ Lan Hi nằm sấp lên bàn, chống cằm nhìn lên Tống Huyền Cơ: “Vì sao không ai ghét ta?”
Tống Huyền Cơ liếc y một cái, mặt không cảm xúc: “Vì ngươi đẹp.”
Hạ Lan Hi cười: “Nhưng 【Bắc Trạc Thiên Quyền】 không phải người, nó đâu biết ta đẹp. Hơn nữa, vừa rồi ta thử truyền linh lực cho nó, nó vẫn không phản ứng gì.”
Tống Huyền Cơ im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Ngươi thấy ta có đẹp không.”
Hạ Lan Hi cho rằng mình nghe nhầm: “Cái gì.”
Tống Huyền Cơ thản nhiên nói: “Có lẽ, ta hoàn toàn không đẹp, cũng không phải ‘mỹ nhân’ trong miệng ngươi.”
Hạ Lan Hi mở to mắt: “Ngươi nói gì vậy, sao ngươi lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy?!”
Chờ đã, cảm giác tự ti quen thuộc này, cuộc đối thoại quen thuộc này, có phải không lâu trước đây đã xảy ra rồi không?
Tống Huyền Cơ cúi đầu nhìn y, không nói gì.
Nhìn phản ứng của Tống Huyền Cơ, hình như là nghiêm túc. Hạ Lan Hi có chút sốt ruột, cũng không kịp nghĩ nhiều, đẩy giấy bút ra, ngồi đối diện Tống Huyền Cơ, hai người nhìn nhau: “Sao ngươi lại không đẹp chứ? Bất kể khi nào gặp ngươi, ta cũng thấy ngươi rất đẹp.”
Tống Huyền Cơ hờ hững nói: “Vậy thì, sao 【Lưu Tự Vi Mộng】 của ngươi vẫn không phản ứng.”
Hạ Lan Hi sững sờ: “Cái này… cái này rõ ràng không phải là cùng một chuyện? 【Lưu Tự Vi Mộng】 của ngươi cũng không phản ứng mà.”
Y thấy Tống Huyền Cơ đẹp là một chuyện, 【Lưu Tự Vi Mộng】 có phản ứng hay không lại là một chuyện khác.
Nếu【Lưu Tự Vi Mộng】 thật sự có phản ứng, y và Tống Huyền Cơ cũng sẽ không đứng đây —— giường gỗ ở bên cạnh, mời.
“Đúng, nhưng ta không ghét ngươi.” Tống Huyền Cơ trầm ngâm nói, “Cho nên 【Bắc Trạc Thiên Quyền】 tạm thời không có phản ứng với ngươi, cũng không có nghĩa là nó ghét ngươi.”
Hạ Lan Hi nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy ta cũng không ghét ngươi.”