【Bắc Trạc Thiên Quyền】 màu sắc tràn đầy, cứng trắng không một hạt bụi, giống như một mỹ nhân băng tuyết nhắm mắt tĩnh tư. Thân thể của nó mỏng manh mà thon dài, cho người ta cảm giác như có thể dễ dàng nâng nó lên bằng một tay, dù đeo bên hông cũng không cảm thấy mệt.
Mấy chục thanh kiếm khác như chúng tinh phủng nguyệt bao quanh nó, rõ ràng mỗi thanh đều chói mắt rực rỡ, nhưng giờ phút này, chúng chỉ làm nền cho 【Bắc Trạc Thiên Quyền】.
Ánh mắt Hạ Lan Hi phản chiếu bóng kiếm, hơi thở vốn đều đặn bỗng trở nên dồn dập.
Tại sao kiếm bản mệnh kiếm của Hoán Trần Chân Quân - viện trưởng tiền nhiệm của đạo viện Vô Tình lại xuất hiện trong Chú Kiếm Trì?
Chỉ có kiếm vô chủ mới trở lại Chú Kiếm Trì. Thần kiếm đã nhận chủ, vĩnh viễn không bỏ chủ mà đi, trừ phi hai trường hợp.
Một là, chủ nhân của thanh kiếm tự nguyện từ bỏ bản mệnh kiếm. Nhưng với mỗi kiếm tu, việc này chẳng khác nào tự hủy tu vi, phản phệ do bỏ kiếm gây ra đủ để khiến tu hành cả đời tan thành mây khói.
Hai là, chủ nhân của thanh kiếm chết.
Hoán Trần Chân Quân đệ nhất thiên hạ hiện nay, bế quan mấy chục năm, ít người trong đạo viện Vô Tình từng gặp ngài ấy. Nay 【Bắc Trạc Thiên Quyền】 lại xuất hiện trong Chú Kiếm Trì, chẳng lẽ…
Nhưng nếu vậy, sao Thái Hoa Tông không hề có một chút tin tức nào, lại tại sao viện trưởng Giang Ẩn Chu chỉ là tạm quyền?
Một tiếng rêи ɾỉ kéo Hạ Lan Hi khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, Trường Tôn Sách dường như sắp đến giới hạn.
Trường Tôn Sách bị kiếm khí vô hình đè đến mức không ngẩng đầu nổi, ngực như đè cả núi Thái Sơn, mùi máu tanh nồng nặc, mỗi hơi thở đều kèm theo sự trả giá khủng khϊếp.
Hạ Lan Hi đến bên Trường Tôn Sách, đỡ lấy cánh tay hắn: “Ngươi sắp ngất rồi sao?”
“…Chưa!” Trường Tôn Sách lau máu ở khóe miệng, bất mãn hỏi: “Ngươi thật sự không cảm thấy gì sao?”
Hạ Lan Hi cố ý cảm nhận kỹ: “Hình như là vậy.”
Trường Tôn Sách cười khổ, thì thầm: “Ngươi không phải là quái vật đấy chứ?”
Vẻ mặt quan tâm của Hạ Lan Hi biến mất: “Thật sự không dám giu diếm, ta là cha của ngươi.”
Trường Tôn Sách hận không có sức mắng lại, đành nói: “Ta… ta thấy 【Bắc Trạc Thiên Quyền】!” Quan hệ đặc biệt giữa kiếm và chủ nhân, dù là Trường Tôn Sách lười động não cũng biết: “Sao 【Bắc Trạc Thiên Quyền】 lại ở đây? Hoán Trần Chân Quân… a!”
Lại một ngụm máu tươi phun ra, Hạ Lan Hi vỗ lưng Trường Tôn Sách: “Ngươi nghỉ ngơi chút đi, không thì chưa kịp thành 【Tị Hiềm Chân Quân】, mộ phần của ngươi đã mọc xanh cỏ rồi.”
Trường Tôn Sách hận mình chưa nắm được kỹ thuật nói ngắn gọn của đạo Vô Tình, khó khăn nặn ra mấy chữ: “Bây giờ làm sao?”
Hạ Lan Hi lắc đầu: “Ta không biết. Chỉ biết chúng ta ở đây là vì Quỷ Thập Tam muốn vậy.”
Nói cách khác, bất cứ việc gì họ làm theo lẽ thường đều có thể rơi vào bẫy của Quỷ Thập Tam.
Nhưng nếu không theo lẽ thường, bọn họ làm gì được? Học bài sao?
Thấy Trường Tôn Sách nửa sống nửa chết, Hạ Lan Hi quyết định đưa hắn về tầng bốn trước.
Hạ Lan Hi đỡ Trường Tôn Sách dậy, vừa quay người lại thì liền thấy phía sau có một… người.
Quỷ Thập Tam nhiều lần xuất hiện trước mặt bọn họ, trừ khi nhập vào người khác, thì đều không có thân thể thực sự. Mà đây là một người, một nam nhân sống sờ sờ.
Người này lớn tuổi hơn bọn họ, vẻ mặt hiền hòa, khóe miệng mỉm cười, mặc đạo bào đỏ sẫm, từng bước từ tầng năm đi xuống.
Màu đỏ sẫm như sương máu… chẳng lẽ, đây là đồng phục của đạo viện thứ mười ba?
‘’Ta biết hắn.” Trường Tôn Sách yếu ớt nói bên tai Hạ Lan Hi: “Họ Tạ, tên Tử Mặc, là sư huynh hơn hai khóa của đạo viện Tiêu Dao.”
Đạo viện Tiêu Dao, xếp hạng thứ mười hai trong Thái Hoa Tông, tức là cuối cùng. Vì tính chất đặc biệt của đạo viện Vô Tình, Hạ Lan Hi ít tiếp xúc với người ngoài tứ đại đạo viện, nhưng lời Trường Tôn Sách nhắc nhở khiến y nhớ ra một hình ảnh—
Sau núi đạo viện Tiêu Dao, một nam tử chèo thuyền giữa hồ, một bộ đồ trắng như nhuộm sương mù vẩy mực, họa tiết sơn thủy sống động.
Nam tử tóc dài buông xõa, dây lưng lỏng lẻo, tay cầm bầu rượu, gặp tiểu sư đệ Vô Tình còn nhiệt tình mời cùng chèo thuyền.
Gió mát, sóng lặng, thật sự tiêu dao tự tại.
—— Sao Tạ sư huynh lại gia nhập đạo viện thứ mười ba?
Sự xuất hiện của hắn có nghĩa là tượng thần của Cực Lạc Chân Quân, viện trưởng tiền nhiệm của đạo viện Tiêu Dao đang ở trong tháp Lãng Phong? Còn Tạ Tử Mặc chính là tế phẩm Quỷ Thập Tam chọn trong đạo viện Tiêu Dao.
Hạ Lan Hi nhớ lại, Tạ Tử Mặc đã đến cửa tầng sáu, chỉ cách y một bước.
Hai người nhìn nhau, Hạ Lan Hi không biết Tạ Tử Mặc còn lý trí không, thử gọi: “Tạ sư huynh?”
Tạ Tử Mặc làm như không nghe thấy, đi về phía Chú Kiếm Trì. Hắn vẫn bình thản, lẩm bẩm: “Chúng sinh trong nước, không khổ, chỉ vui, nên gọi là cực lạc…”
Hạ Lan Hi trầm xuống, biết Tạ Tử Mặc đã bị mê hoặc hoàn toàn.
Dù Tạ Tử Mặc học trước hai khóa, tu vi đủ để đi lại tầng năm tháp Lãng Phong, nhưng không đủ chống lại uy áp của thần kiếm. Trường Tôn Sách cũng hiểu, nói: “Đừng đi nữa, ngươi sẽ chết đấy!”
Tạ Tử Mặc vẫn bước đi, miệng lặp lại câu “Cực lạc”.
Hạ Lan Hi lập tức tạo một bức tường băng trước mặt Tạ Tử Mặc. Tạ Tử Mặc vẫn bước đi, phát hiện không thể đi tiếp thì liền đập đầu vào tường băng!
Đùng đùng đùng— mỗi lần mạnh hơn, không bao lâu đã đầu chảy máu.
‘’Chúng sinh trong nước, không khổ, chỉ vui, nên gọi là cực lạc…”
Khuôn mặt Tạ Tử Mặc bị máu che khuất, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười hài lòng, như đang ở trong miền đất cực lạc chỉ có mình hắn thấy được.
Hạ Lan Hi không do dự, vỏ kiếm 【Tái Tinh Nguyệt】 đập vào gáy Tạ Tử Mặc. Y lại bồi thêm một thuật Định Thân. Tạ Tử Mặc ngừng hành động tự hại mình, nhắm mắt, ngã xuống bên chân Trường Tôn Sách.
Trường Tôn Sách nhìn máu trên giày và đầu Tạ Tử Mặc, gần như oán trách: “Làm sớm…thì tốt rồi.”
Hạ Lan Hi nhẹ giọng: “Nhưng sao ngươi biết đánh ngất Tạ Tử Mặc không phải là điều Quỷ Thập Tam muốn?”
Trường Tôn Sách ngơ ngác: “Hả?”
Hạ Lan Hi nhắm mắt, ngước nhìn Chú Kiếm Trì đỏ rực: “Tượng thần Cực Lạc Chân Quân hẳn là ở dưới đáy Chú Kiếm Trì.”
Trường Tôn Sách lại “A” một tiếng, ý của tiếng ‘‘A’’ này có lẽ là: Không phải Cực Lạc Chân Quân yếu nhất trong mười hai vị Viện trưởng tiền nhiệm sao? Sao tượng thần lại ở Chú Kiếm Trì? Nơi này trông còn mạnh hơn sa mạc với hoa hồng nhiều lắm.
Hạ Lan Hi suy nghĩ: “Có lẽ vì ngài ấy yếu nhất, nên thần tọa cần di vật của các viện trưởng khác bảo vệ.”
Trường Tôn Sách hiểu ra: “Có lý… a!”
Tiếng “A” thứ ba của Trường Tôn Sách là vì chân bị thứ gì đó dính dính kéo lại.
Tạ Tử Mặc lại đứng dậy, mỉm cười nhưng lung lay sắp đổ, lại đập vào tường băng.
Đùng—
‘’Chúng sinh kỳ quốc, không có nhiều nỗi khổ…”
Tạ Tử Mặc thậm chí phá được thuật Định Thân, hiển nhiên không phải thực lực của hắn. Linh khí quanh người hắn, trong lúc nhất thời bộc phát mạnh mẽ, gần như sắp ngưng tụ linh khí thành thực chất, đáp án rõ ràng.
Tạ Tử Mặc vì phá thuật định thân mà tự bạo Kim Đan!
Đùng—
“Chỉ vui, nên gọi là cực lạc…”
Tiếng xương đầu vỡ vang lên, tiếng băng vỡ, lời nói không rõ ý nghĩa vang lên hết đợt này đến đợt khác, quấy nhiễu tâm thần. Hạ Lan Hi như dường như nghe thấy lời mời say xỉn: “Tiểu sư đệ ở đạo viện nào, muốn uống với sư huynh không?”
Dù Tạ Tử Mặc tự nguyện hay là bị ép đến bước đường này, Kim Đan đã tan, đời hắn chấm hết.
Hạ Lan Hi nghẹn ngực, tưởng mình sẽ nổi điên, nhưng không ngờ khi mở miệng lại bình tĩnh lạ thường: “Đủ rồi.”
Trường Tôn Sách: “Chờ đã, cái giọng điệu này? Nước ớt nói nhiều đã hết tác dụng rồi sao?”
Hạ Lan Hi nhìn hắn: “Ngươi nói được rồi?”
Trường Tôn Sách cũng ngạc nhiên. Hắn tập trung cảm nhận xung quanh: “Hình như… kiếm áp biến mất rồi?”
Hai người nhìn về phía Chú Kiếm Trì. Chẳng biết lúc nào, mấy chục thanh thần kiếm cùng lúc mất đi ánh sáng, như những ngọn đèn bị mưa to dập tắt đèn, chỉ còn bóng kiếm ảm đạm, tử khí nặng nề lơ lửng trên không trung.
‘’Một sư huynh gần như không quen biết lại khiến ngươi tức giận vậy sao? Trương Ngộ Ngôn tự nổ cũng không thấy ngươi thế này.” Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu họ: “Phân biệt dối xử là không tốt lắm đâu, hửm?”
Quỷ Thập Tam ngồi trên tường băng của Hạ Lan Hi, nhàn nhã nhìn xuống, cười nhẹ: “Sao đệ tử của đạo Vô Tình mà dễ bị chọc giận thế? Viện trưởng không dạy ngươi, tức giận sẽ lộ sơ hở sao?”
Kiếm áp biến mất, Trường Tôn Sách thoát khỏi trạng thái “yếu ớt”, cũng không cần tiếc chữ như vàng nữa: “Ngươi dẫn chúng ta đến đây làm gì?”
Quỷ Thập Tam lười biếng: “Câu hỏi này có ý nghĩa sao? Bổn tọa sẽ trả lời? Muốn ta viết sách giải thích cho ngươi không? Hửm, đạo Hỗn Thiên.”
Trường Tôn Sách: “…”
Hạ Lan Hi giọng lạnh băng: “Ngươi đã làm gì Chú Kiếm Trì?”
‘’Ngươi cảm thấy bổn tọa đã làm gì?” Quỷ Thập Tam cười nhạt: “Chỉ nhờ một vị ‘Đại nhân’ ở tầng bảy tháp Lãng Phong giúp chút thôi.”
Hạ Lan Hi nắm chặt 【Tái Tinh Nguyệt】.
Tầng bảy tháp Lãng Phong?
Đệ tử Thái Hoa Tông đều biết tầng một đến năm cất giữ vũ khí, tầng sáu có kiếm bản mệnh của các đời viện trưởng và Chú Kiếm Trì, nhưng không ai biết tầng bảy có gì.
Viện trưởng không hề đề cập, sách cổ cũng không ghi chép, đây là tuyệt mật của Thái Hoa Tông.
‘’Để vị ‘Đại nhân’ kia giúp bổn tọa, bổn tọa cũng tốn chút tâm tư.” Quỷ Thập Tam liếc Tạ Tử Mặc, giọng dịu dàng hơn: “Được rồi, bé ngoan, sư tôn giữ lời hứa, đưa ngươi đến miền đất cực lạc.”
Hạ Lan Hi quyết định: “Ta đi trước, ngươi trông Tạ Tử Mặc, đừng để ai lại gần!”
Hạ Lan Hi vừa dứt lời, hư không nứt ra, hai bàn tay khô gầy đen nhánh, nhanh như chớp vươn về phía Tạ Tử Mặc. Trường Tôn Sách phản ứng nhanh hơn não, 【Đổ Thanh Thiên】nháy mắt biến thành hai lưỡi kiếm, chém xuống!
Động tác nhanh, đao pháp chuẩn xác, kỹ thuật tinh xảo, khiến cho ngay cả bản thân Trường Tôn Sách cũng ngạc nhiên, hỏi: “Lão tử oai hùng thế này, chỉ có Hạ Lan Hi thấy, thật là phí của trời!”
Hạ Lan Hi: “? Ngươi muốn ai thấy?”
Trường Tôn Sách: “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi!”
Hạ Lan Hi và Quỷ Thập Tam kết thúc một trận chiến. Thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng đáp đất, tay cầm 【Tái Tinh Nguyệt】 đứng trước một đám sương máu; phía sau y, vòng xoáy lửa đỏ chậm rãi chảy xuôi, mười mấy thanh thần kiếm nhẹ nhàng trôi lơ lửng.
Quỷ Thập Tam cười: “Bổn tọa không nghĩ người của đạo Hỗn Thiên sẽ chịu được đâu.”
Hạ Lan Hi không nói nhảm với Quỷ Thập Tam, nhưng Quỷ Thập Tam dường như không muốn động thủ thật sự, chỉ né tránh, không biết có mưu kế gì. Y tìm cơ hội, đang muốn phản kích bất ngờ thì thình lình nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trường Tôn Sách.
Chỉ thấy quỷ trảo vươn về phía Tạ Tử Mặc ngày càng nhiều, tựa như vô số sợi tóc đen dài không ngừng mọc ra, cuồn cuộn không ngừng hướng về phía Trưởng Tôn Sách và Tạ Tử Mặc tuôn tới. Điều khiển những vuốt quỷ kia lại là một bóng dáng khác khoác đầy sương mù, y hệt Quỷ Thập Tam.
Trong tình thế này, 【Đổ Thanh Thiên】chẳng có tác dụng gì, Trưởng Tôn Sách bị đánh đến sắp hộc máu, khàn giọng hét: “Hạ Lan Hi! Không phải ngươi nói ngươi gánh sao? Ngươi gánh cái rắm, rõ ràng đều là ta gánh! Quỷ Thập Tam đang ở đây này!”
Không có Tạ Tử Mặc, Quỷ Thập Tam cũng không thể hoàn thành nghi thức tế thần. Hạ Lan Hi lập tức quyết định, tạm thời đổi hướng, ném 【【Tái Tinh Nguyệt】 về phía Tạ Tử Mặc: “Thiên địa bất hòa, vạn vật bất sinh—— hóa!”
Kết giới vừa thành hình, khóe miệng vô hình của Quỷ Thập Tam như khẽ cong lên. Ngay sau đó, Hạ Lan Hi cảm thấy một luồng tà khí âm hàn ập đến, không có 【Tái Tinh Nguyệt】, y không kịp né tránh, đành phải cứng rắn chịu đựng một đòn này.
Thân thể thiếu niên bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường băng do chính mình tạo ra.
Hạ Lan Hi không nói gì, nhanh chóng điều chỉnh tư thế giữa không trung, vững vàng đáp xuống.
Trưởng Tôn Sách tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, thấy tay trái Hạ Lan Hi rũ xuống bất thường, sắc mặt còn khó coi hơn trước: “Hạ Lan Hi!”
Hạ Lan Hi liếc mắt nhìn kết giới vừa tạo ra: “Hử?”
‘’Tay ngươi gãy rồi phải không?!” Trưởng Tôn Sách vội vàng hỏi: “Ngươi không đau sao?”
Hạ Lan Hi lạnh lùng đáp: “Không.”
Trưởng Tôn Sách: “... Được rồi.” Nước ớt của ta quả nhiên vô dụng rồi. “Con quỷ này không biết sao còn biết phân thân ra, hai bóng dáng đều mạnh như nhau, một mình ngươi sợ là không địch lại. Ngươi cứ giữ Tạ Tử Mặc trong kết giới, thả ta ra ngoài giúp ngươi.”
Hạ Lan Hi: “Ngươi? Không cần.”
Trưởng Tôn Sách: “... Nước ớt của ta đâu rồi?”
Quỷ Thập Tam không cho Hạ Lan Hi thời gian phục hồi cánh tay, hai bóng quỷ một trái một phải cùng lúc lao tới. Hạ Lan Hi bật người lên không, bay đến trên không trung Chú Kiếm Trì, lại bị những vuốt quỷ không biết từ đâu xuất hiện tóm lấy cánh tay đã gãy của y——
Rắc.
Tiếng xương gãy rạn, ngay cả Trưởng Tôn Sách trong kết giới cũng nghe rõ mồn một. Hắn thốt lên một tiếng “Shhh”, không thể tưởng tượng lần này Hạ Lan Hi sẽ đau đớn thế nào, nhưng Hạ Lan Hi vẫn mặt không đổi sắc, dùng một tay bình tĩnh giằng co với vuốt quỷ.
Nhưng Quỷ Thập Tam sao lại bỏ qua cơ hội tốt này. Lúc Hạ Lan Hi giãy giụa, lại một vuốt quỷ khác xuất hiện, siết chặt cổ y, quấn chặt lấy, dường như muốn bẻ gãy cổ thiếu niên.
Nhưng Hạ Lan Hi ngay cả tiếng rên cũng không phát ra.
Trưởng Tôn Sách không nhìn nổi nữa, dùng 【Đổ Thanh Thiên】làm vật tế lễ thử phá trận: “Nhất niệm bất sinh, vạn vật cụ hữu—— phá!”
——Kết giới vẫn không hề hấn gì.
Trưởng Tôn Sách: “!!! Không phải chứ, ngươi tốt xấu gì cũng phải nứt ra một khe chứ!”
Hạ Lan Hi liếc mắt nhìn động tĩnh trong kết giới, nếu bây giờ y có thể nói chuyện, nhất định sẽ bảo Trưởng Tôn Sách đừng phí sức nữa, có thời gian còn không bằng giúp y xem xem tại sao Tống Tầm vẫn chưa đến.
Hạ Lan Hi từ từ nhắm mắt, giơ tay phải lành lặn lên, nắm lấy chuôi kiếm lạnh lẽo trên không trung Chú Kiếm Trì.
Màn trời tầng sáu của tháp Lãng Phong sau nhiều năm, lại một lần nữa mở ra vì Hạ Lan Hi. Ánh sáng xanh nhạt xuyên qua tầng mây, in lên màn trời mỗi tầng tháp Lãng Phong một câu:
【Đạo viện Vô Tình, Hạ Lan Hi——Kiếm, Bắc Trác Thiên Quyền】
Mọi người trong tháp Lãng Phong đều ngước nhìn câu nói này, ngoại trừ Hạ Lan Hi.
Y nhắm mắt, vung kiếm xuống——
Những vuốt quỷ quấn quanh người y phát ra tiếng thét chói tai, trong nháy mắt biến mất. Thân thể Hạ Lan Hi mất đi sự ràng buộc, như chim gãy cánh, rơi thẳng xuống Chú Kiếm Trì.
Trưởng Tôn Sách gào lên: “Hạ Lan Hi!”
Được rồi, đừng kêu nữa, lát nữa ta sẽ ngự kiếm bay lên, cho ngươi xem một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ sống chết cận kề là thế nào.
Trong đầu Hạ Lan Hi hiện lên ý nghĩ này, nhưng cảm giác nóng rát nhắc nhở y đã rất gần vòng xoáy, y đành phải cố gắng lấy lại tinh thần, vừa định khống chế lại thân thể, không ngờ cảm giác nóng rát đột nhiên biến mất.
Cảm giác lạnh lẽo ập đến, y rơi vào vòng tay không quá quen thuộc, nhưng vẫn nhớ rõ ràng.
Hạ Lan Hi mở mắt ra, đập vào mắt trước tiên là trâm vàng tua rua mà y đã thèm muốn từ lâu.
Chúng không còn tĩnh lặng như thường ngày, mà đang không ngừng đung đưa bên má Song Huyền Cơ, giống như món đồ chơi tinh xảo dùng để trêu mèo của người yêu mèo.
Hạ Lan Hi nở nụ cười gần như có thể dùng từ vui vẻ để diễn tả: “Tống Tầm? Tống Tầm, ngươi đến rồi!”
Song Huyền Cơ cúi đầu nhìn y: “Ừ, không sao chứ.”
‘’Không sao mới là lạ đấy,” Hạ Lan Hi được Song Huyền Cơ ôm vào lòng, y ôm chặt 【Bắc Trạc Thiên Quyền】vừa lấy được, cơn đau nhức ở cánh tay bị bỏ qua lúc nãy đột nhiên dâng lên: “Ta vừa mới bị đập một phát vào tường băng của mình, đau quá đau quá à!”
Trưởng Tôn Sách: “?”