Khi Đạo Vô Tình Bị Tình Yêu Quật

Chương 31

Chương 31

Trong lúc quấy rầy Bạch Quan Ninh học tập, Hạ Lan Hi thu được hai tin tức quan trọng.

Thứ nhất, đệ tử của 【Đạo viện thứ mười ba】 không chỉ có mình Trương Ngộ Ngôn. Trong Thái Hoa Tông rộng lớn này, ít nhất còn hơn mười người bí mật gia nhập 【Đạo viện thứ mười ba】.

Khi tỉnh táo, những người đó có lẽ chỉ là đệ tử bình thường của Thái Hoa Tông; nhưng một khi chìm vào giấc mộng, bọn họ sẽ tụ họp trong mộng, khuôn mặt mơ hồ, tôn xưng Quỷ Thập Tam là “Viện trưởng đại nhân”.

Thứ hai, 【Đạo viện thứ mười ba】, cũng như mười hai đạo viện khác, có tiêu chuẩn tuyển chọn độc đáo, đó là sự khao khát mà không thể đạt được.

Trên đời này, ngoài những người tu đạo thành tiên, có mấy ai có thể không hề khao khát điều gì? Quỷ Thập Tam cũng không phải ai cũng muốn. Mấu chốt để gia nhập vào 【Đạo viện thứ mười ba】 nằm ở chữ “hãm sâu”, chỉ có kẻ sa vào vũng bùn không thể tự gỡ, mới có thể bị du͙© vọиɠ ép đến bước đường cùng, tự nguyện hiến tế.

Trên đường từ Tàng Thư Các về tiên xá, Hạ Lan Hi cứ mãi thất thần, cúi đầu tự hỏi: “Làm sao mới gọi là ‘hãm sâu’ đây?”

Khát vọng học tốt 《 Lịch sử cửu châu》 của y lẽ nào chưa đủ mãnh liệt sao? Sao Quỷ Thập Tam không dùng “Chỉ cần ngươi vào viện, ta sẽ cho ngươi đạt điểm Giáp(điểm A) trong mỗi lần khảo thí 《 Lịch sử cửu châu》” để dụ dỗ y chứ?

Tống Huyền Cơ: “Nếu không nhìn đường, ngươi chắc chắn sẽ ‘hãm sâu’ cho xem”.

Hạ Lan Hi nhìn về phía trước, vội vàng nhảy qua cái hố lớn mà đám đệ tử đạo viện Vạn Thú đào ra để bắt linh thú: “Quỷ Thập Tam chắc chắn còn ẩn nấp đâu đó trong Thái Hoa Tông, không chừng lại tìm được kẻ xui xẻo nào khác để nhập thân. Thay vì chờ gã tìm cơ hội xuống tay với các tượng thần khác, khiến chúng ta lại rơi vào thế bị động, chi bằng chủ động nắm quyền trong tay”.

Tống Huyền Cơ: “Ngươi muốn trà trộn vào 【Đạo viện thứ mười ba】”.

Tống Huyền Cơ dùng giọng điệu khẳng định, xem ra đã sớm biết y có ý nghĩ này.

Hạ Lan Hi gật đầu: “Đúng. Quỷ Thập Tam muốn phá hủy mười hai tượng thần, đương nhiên cũng bao gồm cả đạo viện Vô Tình và đạo viện Hỗn Thiên. Trong đạo viện Vô Tình chỉ có ba người chúng ta là nhỏ tuổi nhất, thời gian tu đạo ngắn nhất, cũng dễ cho gã ra tay nhất. Gã từng chọn Chúc Vân, từng tiêu tốn ba năm với Chúc Vân trong ảo cảnh, cuối cùng vẫn thất bại. Bỏ qua những sư huynh thực sự có thể đoạn tuyệt lửa lòng, lựa chọn của Quỷ Thập Tam ở đạo viện Vô Tình chỉ còn có mỗi ngươi và ta. Còn đạo viện Hỗn Thiên, chúng ta có Trưởng Tôn Sách”.

Tống Huyền Cơ: “Ngươi và ta đều không có chuyện ‘hãm sâu’, Trưởng Tôn Sách nhìn như người bình thường”.

Hạ Lan Hi suy nghĩ: “Nếu ‘hãm sâu’ của chúng ta là giả vờ thì sao?”

Tống Huyền Cơ: “Quỷ Thập Tam chưa chắc đã tin”.

Hạ Lan Hi: “Tin hay không tin, phải thử mới biết”.

Nói chuyện xong, hai người đã về đến cửa tiên xá.

Hạ Lan Hi nhìn Tống Huyền Cơ mở cửa tiên xá, chợt nhớ ra: “Tống Tầm, hôm nay ngươi còn thiếu ta hai câu dài!”.

Tống Huyền Cơ liếc y: “Hôm nay ngươi đã nói nhiều như vậy, còn để ý đến một hai câu nữa sao?”. Nói xong, hắn trực tiếp vào tiên xá, đóng cửa lại: “Ngày mai gặp”.

Hạ Lan Hi: “? Được rồi, hôm nay ta không để ý, nhưng ‘ngày mai gặp’ ngươi phải nói với ta năm câu đấy!”.

Hạ Lan Hi cảm thấy cần phải chia sẻ tin tức mới thu được với Trưởng Tôn Sách. Tình cờ, ngày mai có tiết Trận Pháp trung cấp, ba người đạo Vô Tình và đệ tử đạo viện Hỗn Thiên cùng học, tạo cơ hội tuyệt vời cho Hạ Lan Hi.

Tiết này học một bộ kiếm trận, cần ít nhất bốn thanh kiếm. Khi lão sư thông báo bắt đầu thành nhóm bốn người, ánh mắt Hạ Lan Hi từ hàng đầu tiên, xuyên qua đám đông, tìm thấy Trưởng Tôn Sách.

Hạ Lan Hi: “Trưởng Tôn huynh, mau gia nhập với chúng ta đi!”

Trưởng Tôn Sách: ???

Trưởng Tôn Sách vốn có nhóm cố định, nhưng đạo viện Vô Tình chỉ có ba người. Nhìn quanh giảng đường, ngoài hắn, còn ai trong đạo viện Hỗn Thiên muốn cùng một nhóm với đạo viện Vô Tình đây?

Vì lợi ích của đạo viện Vô Tình, Trưởng Tôn Sách bỏ qua lời chất vấn của các đệ tử cùng viện: “Ngươi rốt cuộc là người của đạo viện Hỗn Thiên hay đạo Vô Tình?”, “Ngươi muốn cùng nhóm với đạo lữ sao?”, rồi ung dung ngồi cùng ba người đạo Vô Tình.

Kiếm trận cần bọn họ hoặc thay phiên hoặc cùng niệm kiếm quyết, dù có xen lẫn vài câu khác cũng không bị phát hiện. Vì vậy –

Trưởng Tôn Sách: “Một kiếm hư thực —— ý các ngươi là, chỉ cần ‘hãm sâu vào việc cầu mà không được’ thì có khả năng sẽ được 【Đạo viện thứ mười ba】 chọn? Ta thấy bạn cùng phòng của ta rất đáng ngờ, hôm qua chơi bài, hắn thua mười bảy ván không ngừng, sắp phát điên rồi”.

Hạ Lan Hi: “Thập kiếm phá giáp —— bạn cùng phòng ngươi có sẵn lòng chết vì thắng ngươi không? Không sẵn lòng thì không gọi là ‘hãm sâu’”.

Chúc Như Sương: “Bách kiếm đoạn không —— chúng ta nên tham khảo kinh nghiệm của Trương Ngộ Ngôn. Người cầu mà không được dễ tẩu hỏa nhập ma. Nhưng ba chúng ta tu đạo Vô Tình, sao có chuyện cầu mà không được?”.

Tống Huyền Cơ: “Vạn kiếm quy tông – không khó, để Trưởng Tôn Kinh Lược cầu mà không có được ngươi là được”.

Chúc Như Sương ngạc nhiên: “Ta?”

“Cái quái gì thế!”, Trưởng Tôn Sách như bị chọc trúng chỗ đau, nếu không phải Hạ Lan Hi đã chuẩn bị trước mà giữ hắn lại, hắn đã nhảy dựng lên: “Ngươi đừng nói bậy!”.

Hạ Lan Hi lại không thể không thán phục câu chữ ngọc ngà của Tống Huyền Cơ rồi.

Thật là biết ăn nói, bạn học Tống, ta thấy ngươi nên dứt khoát đổi tên thành “Tống Hội Thuyết(biết nói)” luôn đi.

Nghĩ kỹ lại, Quỷ Thập Tam từng tận mắt thấy Trưởng Tôn Sách cướp dâu ở Tây Châu, Thái Hoa Tông lại đồn đại chuyện tình cảm của hắn và Chúc Vân. Chúc Như Sương lại có ưu thế của đạo Vô Tình, Trưởng Tôn Sách chỉ có thể là kẻ si tình.

Yếu tố quá đầy đủ, nếu là Quỷ Thập Tam, y cũng sẽ nghi ngờ Trưởng Tôn Sách và Chúc Vân là thật.

Hạ Lan Hi giải thích lý do Tống Huyền Cơ đề nghị như vậy. Trưởng Tôn Sách hiểu rồi, nhưng dứt khoát từ chối: “Không được, không được! Ta vẫn muốn cưới vợ, nếu chuyện này truyền ra, có cô nương nào còn muốn gả cho ta nữa?”.

Trưởng Tôn Sách quá kích động, thu hút sự chú ý của lão sư. Bốn người đành phải biểu diễn kiếm trận, cuối cùng vì sai lầm của Trưởng Tôn Sách mà chỉ được điểm Ất(B).

Tan học, Hạ Lan Hi lại hỏi Trưởng Tôn Sách: “Trưởng Tôn ca, ngươi thật sự không muốn sao?”.

Trưởng Tôn Sách cười lạnh: “Ngươi gọi ta là ông nội cũng vô dụng”.

“Được rồi”, Hạ Lan Hi không ép nữa, để Trưởng Tôn Sách làm mồi nhử, y cũng không yên tâm: “Vậy thì cũng chỉ có ta tự diễn vở kịch cầu mà không được thôi”.

Chúc Như Sương ngạc nhiên: “Nhưng ngươi có gì cầu mà không được?”. Hạ Lan Thời Vũ sinh ra trong gia tộc lớn, được nuông chiều, hắn không nghĩ ra có ai hoặc chuyện gì có thể khiến cho y hãm sâu.

Hạ Lan Hi không trả lời, thu lại 【Tái Tinh Nguyệt】, rồi đến trước mặt Tống Huyền Cơ, lộ ra vẻ mặt quyến luyến mà không cam lòng mà ba người chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Trưởng Tôn Sách: “Chẳng lẽ?”

Chúc Như Sương: “!”

Tống Huyền Cơ liếc tay trái Hạ Lan Hi: “…”

Hạ Lan Hi giơ tay, dịu dàng vuốt ve vỏ kiếm sau lưng Tống Huyền Cơ: “【Vong Xuyên Tam Đồ】, ngươi thật là đẹp quá đi mất”.

Ba người còn lại: “…”

“Sao nào?”, Hạ Lan Hi sốt ruột hỏi: “Từ xưa kiếm tu nhiều si kiếm. Ta không có 【Vong Xuyên Tam Đồ】, luôn kém Tống Huyền một bậc, cho nên ta cực kỳ muốn có 【Vong Xuyên Tam Đồ】—— nhân quả này hợp lý đúng không? Ngươi thấy sao, Tống Tầm?”.

Tống Huyền Cơ thản nhiên: “Có tâm đến mức ta không đành lòng nhìn thẳng”.

Trưởng Tôn Sách cười lớn: “Miệng Tống Tầm luôn độc như vậy, hay gần đây mới độc thế?”.

Tống Huyền Cơ: “Ngươi cho rằng đầu óc Quỷ Thập Tam cũng giống như Trưởng Tôn Sách sao, cái gì cũng tin?”.

Trưởng Tôn Sách không cười nữa.

Hạ Lan Hi bất mãn khoanh tay, ngẩng đầu nhìn Tống Huyền Cơ: “Nhưng ta rất muốn có【Vong Xuyên Tam Đồ】, lý do này hợp lý mà”. Nếu không phải Bạch Quan Ninh nhắc nhở, y cũng không ý thức được mình thiếu một thanh kiếm giống như 【Vong Xuyên Tam Đồ】.

Tống Huyền Cơ nhướng mày, định nói gì đó, thì phía sau vang lên giọng của Nghi Ách Chân Quân: “Thời Vũ…”

Bốn người quay lại hành lễ.

Nghi Ách Chân Quân dùng ánh mắt “bổn tọa cũng từng trải” nhìn Hạ Lan Hi: “Bổn tọa hiểu tâm trạng ngươi. Kiếm tu nào mà không muốn tuyệt thế thần binh? Chỉ là 【Vong Xuyên Tam Đồ】 thực sự khó cầu…” Nghi Ách Chân Quân suy nghĩ: “Ta cho phép các ngươi đến tầng cao của 【Lãng Phong Tháp】, coi như thưởng công bảo vệ tượng thần Tàng Ngọc Tiên Quân. Vừa hay, 【Hoài Tụ Nhẫn】của Tri Cẩn bị 【Vong Xuyên Tam Đồ】 làm hỏng ở Vụ Thất Viên rồi”.

【Lãng Phong Tháp】 chứa vô số thần binh lợi khí của Thái Hoa Tông, có bảy tầng. Càng lên cao, thần binh càng mạnh. Tầng sáu gần như ngang với 【Thanh Bình Nhạc】 trong tay Nghi Ách Chân Quân.

Đệ tử Thái Hoa Tông năm thứ hai được chọn một bảo khí, nhưng phạm vi hạn chế, chỉ được chọn ở tầng một đến ba. Còn “tầng cao” trong lời Nghi Ách Chân Quân là từ tầng bốn trở lên.

Đây là phần thưởng tốt nhất mà các thiếu niên có thể nghĩ tới. Đặc biệt là Trưởng Tôn Sách, hưng phấn suýt nữa đã nện một đấm vào ngực của Nghi Ách Chân Quân rồi, sau đó bị Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương một trái một phải giữ lại.

“Ta tin sáu người có năng lực lên tầng bốn 【Lãng Phong Tháp】”, Nghi Ách Chân Quân nói: “Nhưng phải nhớ, thần binh lợi khí có ý thức mạnh mẽ, nếu thực lực các ngươi không được chúng công nhận, xâm nhập cao tầng không những vô ích, còn bị phản phệ”.

Nghe “phản phệ”, Chúc Như Sương run lên. Hạ Lan Hi để ý thấy, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”.

Chúc Như Sương cười nhạt: “Không sao”.

Mấy ngày sau, cửa Thái Hoa Tông, sáu người chuẩn bị xuất phát.

Chuyến đi này, Nghi Ách Chân Quân để ái đồ Thượng Quan Thận dẫn đầu. Thượng Quan Thận là người lớn tuổi nhất, năm người khác không ý kiến.

Trước khi đi, Thượng Quan Thận nói: “Để tránh hỗn loạn trong 【Lãng Phong Tháp】, ta đề nghị chia nhóm ba người”.

Hạ Lan Hi nhìn Tống Huyền Cơ: “Ba người đạo Vô Tình một nhóm?”.

Tống Huyền Cơ: “Được”.

Trưởng Tôn Sách: “Không cùng nhóm với Chúc Vân là được, ta muốn tránh hiềm nghi”.

Bạch Quan Ninh: “Ơ, tại sao chứ? Ta là mỹ nhân thứ tư toàn tông… lại cùng nhóm với mấy người vô danh thế này?”.

Thượng Quan Thận: “Ý kiến khác nhau thì rút thăm”.

Thượng Quan Thận làm sáu mẩu giấy, viết số từ một đến sáu, số lẻ một nhóm, số chẵn một nhóm. Kết quả:

Số lẻ: Hạ Lan Hi, Trưởng Tôn Sách, Bạch Quan Ninh.

Số chẵn: Tống Huyền Cơ, Chúc Như Sương, Thượng Quan Thận.

Bạch Quan Ninh hài lòng, ít nhất Hạ Lan Hi cùng nhóm, nếu có nguy hiểm thì còn có người thứ hai toàn tông chống đỡ. Nhưng khi nhìn sang đồng đội, thấy một vẻ mặt “sao lại thế này” và “sao lại xui xẻo thế này”.

Bạch Quan Ninh nhíu mày: “Hai người có ý gì? Cùng nhóm với ta mà các ngươi khó chịu sao?”.

Hạ Lan Hi và Trưởng Tôn Sách nhìn nhau, lắc đầu: “Không có!”.