Khi Đạo Vô Tình Bị Tình Yêu Quật

Chương 29

Bài giảng cuối cùng kết thúc, chúng đệ tử Thái Hoa Tông không về tiên xá, đi đến phòng ăn giống như thường ngày, mà như ong vỡ tổ tràn về đạo viện Vô Tình, vây chật như nêm cối trước cửa đạo viện.

Từ khi đạo Vô Tình lập viện tới nay, chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, khiến cho con chó cũng hòa vào không khí náo nhiệt mà sủa một tiếng. Những đệ tử đạo viện khác mặc mười một loại đồng phục màu sắc khác nhau, ai nấy đều duỗi cổ thật dài, sợ bỏ qua cảnh tượng náo nhiệt ngất trời này.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Các ngươi chạy đạo viện Vô Tình làm gì, không chê lạnh sao?”

“Ngươi còn không biết sao? Hạ Lan Thời Vũ và Tống Huyền Cơ sắp đánh nhau rồi!”

“Thật hay giả đấy! Tại sao vậy?”

“Không biết, nhưng chuyện có thể khiến bọn họ đánh nhau nhất định không phải chuyện đùa!”

“Vậy ta về tiên xá mặc áo bông trước, ngươi chiếm chỗ giùm ta một cái.”



Những đệ tử này không thể bước vào cửa lớn của đạo viện Vô Tình, chỉ có thể quan sát trận chiến từ xa, Trưởng Tôn Sách thì khác. Hắn thân với ba người đẹp nổi tiếng của đạo Vô Tình, theo như lời hắn nói, đạo viện Vô Tình đối với hắn mà nói chính là ba chữ —— bình thường thôi.

Ngoại trừ Trưởng Tôn Sách, Thượng Quan Thận cũng có được cơ hội quan sát trận chiến ở khoảng cách gần, vừa nhìn vừa không ngừng lẩm bẩm: “Chỉ là tỷ thí sau giờ học, không coi là đã tan học rồi, theo lý mà nói không có trái với tông quy, nhưng địa điểm tỷ thí nếu có thể ở địa điểm tông quy chỉ định thì càng tốt…”

Trưởng Tôn Sách ở bên cạnh bị hắn làm phiền không chịu nổi: “Đệch.”

Thượng Quan Thận đã chuẩn bị trang phục Lâu Lan dùng để chiêu hồn. Tuy nói quần áo Lâu Lan cũng phân nam nữ, nhưng hai bên không có khác biệt quá lớn. Cho dù là trang phục nam, cũng là một bộ lụa mỏng mát lạnh, bên hông tiết kiệm đi một mảng vải lớn, lấy từng cái chuông nhỏ tinh xảo làm vật thay thế, lại phối với các loại trang sức cùng vòng chân, quả nhiên là hoa lệ xa hoa, phong tình vạn chủng.

Cũng không biết Thượng Quan Thận nghĩ như thế nào, còn chuẩn bị hẳn một bộ trang phục nam Lâu Lan màu hồng nhạt. Hạ Lan Thời Vũ và Tống Huyền Cơ vì tránh mặc loại quần áo này vào, nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, không tiếc liều mạng với đối phương. Nghĩ đến đây, Chúc Như Sương không khỏi lo lắng: “Vẻ mặt của bọn họ nghiêm túc quá, thật sự có thể điểm đến là dừng sao?”

Trưởng Tôn Sách cười nhạo: “Nghĩ nhiều quá, vẻ mặt bọn họ có lúc nào mà không nghiêm túc không?”

Trên băng nguyên vạn cổ, gió lạnh thấu xương thổi lên đạo bào trắng tinh. Bóng dáng hai thiếu niên kiên định như băng, mau lẹ như bóng, thỉnh thoảng đan xen giao thoa; 【Tái Tinh Nguyệt】cùng 【Vong Xuyên Tam Đồ】kiếm thế như cầu vồng, mỗi một lần giao phong, mỗi một tiếng kiếm vang, giống như âm thanh từ trên trời rơi xuống; chỗ sóng kiếm đến, hư không đứt gãy, lớp băng hóa thành bột mịn, tự thành tuyệt cảnh ngày đông.

Khi song kiếm đυ.ng nhau lần nữa, hai thiếu niên cũng bốn mắt nhìn nhau. Tống Huyền Cơ dừng động tác, nói: “Ngươi nói lại lần nữa?”

“Bộ trang phục Lâu Lan kia thật sự rất đẹp, ta rất thích, đặc biệt là màu sắc đó.” Hạ Lan Hi có chút xấu hổ, nhưng vẫn lớn mật biểu đạt ý nghĩ chân thật của mình với Tống Huyền Cơ: “Tống Tầm ngươi cứ để cho ta mặc đi, ta muốn mặc cho các ngươi xem!”

Tống Huyền Cơ im lặng một lát, nói: “Ta không có không cho ngươi mặc. Chỉ là, nếu như ngươi muốn mặc, bây giờ chúng ta đang làm cái gì thế này.”

Hạ Lan Hi giải thích: “Ta thân là đệ tử của đạo viện Vô Tình, cũng không thể hấp tấp đi mặc trang phục Lâu Lan đi. Ta chỉ có thể thể hiện kiểu như bị ép buộc mặc vào mà thôi.”

Tống Huyền Cơ: “Hình như ngươi rất quan tâm cái nhìn của người khác.”

Hạ Lan Hi tiện tay bấm kiếm quyết, cuồng phong bão tuyết lập tức quét sạch cả vùng băng, thổi tóc ngắn của Trưởng Tôn Sách loạn thành ổ gà: “Ngươi mặc kệ ta đi, tóm lại lát nữa ta sẽ giả bộ hao hết linh lực rồi khuất nhục thua trận, ngươi chỉ cần nhìn ánh mắt ta mà hành sự thôi.”

Tống Huyền Cơ: “… Ta không hiểu.”

Trận đọ sức giữa hai người đứng đầu toàn tông này vẫn tiếp tục đến trời tối. Thực lực siêu phàm của các thiên chi kiêu tử cùng phong thái độc hữu của đạo viện Vô Tình bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, làm người xem hoa cả mắt, hô đã nghiền. Trưởng Tôn Sách kích động đến mức quên cả việc muốn tránh hiềm nghi với Chúc Như Sương, toàn bộ quá trình miễn phí giảng giải cho Chúc Như Sương, vui vẻ với Chúc Như Sương băng lãnh.

Thực lực của hai người gần như sàn sàn với nhau. Cuối cùng Hạ Lan Hi bị lạc một chút xíu, thua dưới kiếm 【Vong Xuyên Tam Đồ】.

Sau khi chiến bại, sắc mặt Hạ Lan Hi lạnh lẽo như sương giá, chịu nhục thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Sỉ nhục hôm nay, ngày sau ta chắc chắn hoàn trả gấp mấy lần.”

Tống Huyền Cơ: “… Ngươi vui là được rồi.”

Ban đêm, năm người lần nữa tề tụ ở 【 Thôn Hoa Ngọa Tửu Xử 】. Nếu như tính cả Bạch Quan Ninh mất hồn phách, môn sinh đắc ý nhất của bốn đại đạo viện đều đến đông đủ.

Trưởng Tôn Sách cầm Lưới Bắt Hồn trong tay, vừa ngáp vừa chán nản nhìn Chúc Như Sương lau tiêu ngọc.

Thượng Quan Thận rải gạo nếp trên mặt đất, để truy tung tích hồn phách.

Tống Huyền Cơ vẽ xuống trận pháp chiêu hồn. Theo một bút cuối cùng hạ xuống, trận Chiêu Hồn tản mát ra ánh sáng u lam như quỷ hỏa, bốn phía lập tức trở nên nặng nề, gợn sóng vô hình ở trên không trung run nhè nhẹ.

Về phần Hạ Lan Hi…

Chúc Như Sương lo lắng Hạ Lan Hi sẽ vì chuyện mặc trang phục Lâu Lan mà cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc. Hắn biết Hạ Lan Hi thích nói chuyện với Tống Huyền Cơ, thế là liền xúi giục Tống Huyền Cơ đi dỗ người: “Huyền Cơ, hôm nay ngươi đã nói ba câu dài với Thời Vũ chưa?”

Tống Huyền Cơ: “Chưa.”

Chúc Như Sương: “Vậy ngươi mau đi nói đi, sắp hết giờ Tý rồi.”

Tống Huyền Cơ nghĩ kỹ từ: “Được.”

Tống Huyền Cơ đi vào phòng Hạ Lan Hi thay quần áo, đang định gõ cửa thì cửa mở ra.

Quần áo Lâu Lan thoạt nhìn chỉ là một lớp nhẹ nhàng, lúc mặc vào lại phiền phức không chịu nổi. Hạ Lan Hi giày vò nửa ngày mới lấy được sợi dây hạt châu lục lạc trên quần áo trở về vị trí của mình, khuyên tai cũng là lần đầu tiên y đeo, vẫn luôn hoài nghi mình có phải đeo ngược hay không, nhưng kiểu vật như khuyên tai có ngược hay không ngược sao? Gió đêm thổi vào bên hông y phát lạnh, y không quen, luôn nhịn không được đặt tay lên bụng.

Nhưng cuối cùng, cuối cùng y cũng có thể mặc được quần áo có màu sắc khác với màu trắng ở trong Thái Hoa Tông rồi.

Nhìn thấy Tống Huyền Cơ đứng ở cửa ra vào, Hạ Lan Cơ ngẩn ra, có chút thẹn thùng, lại cảm thấy mình không cần phải thẹn thùng trước mặt Tống Huyền Cơ, dù sao y cũng đã sớm làm không ít chuyện có thể mắc cỡ chết đến người với Tống Huyền Cơ rồi: “Tống Tầm, ngươi thấy ta có đẹp không? Ta mặc như vậy, có khi nào rất kỳ quái hay không?”

Tống Huyền Cơ: “…”

Hạ Lan Hi không có được đáp án, truy hỏi: “Đẹp không? Có phải ta mặc màu hồng nhạt rất hợp hay không?”

Tống Huyền Cơ nhìn y trong chốc lát, giọng điệu bình tĩnh: “Yêu cầu ta chủ động nói câu dài, mỗi lần lại mở miệng trước ——ngươi bảo ta phải làm sao đây.”

Hạ Lan Hi lập tức mặt không cảm xúc: “…Hay là ngươi vẫn nên câm miệng đi.”

Tống Huyền Cơ đi ra ngoài phòng, Chúc Như Sương thấy Hạ Lan Hi không đi ra cùng hắn, liền hỏi: “Huyền Cơ, Thời Vũ đâu?”

Tống Huyền Cơ thản nhiên nói: “Phía sau.”

Trong lúc nhất thời, trong phòng như bị thi triển thuật cách âm, không nghe được chút âm thanh nào.

Chúc Như Sương bỗng dưng xuất thần; trong miệng Trưởng Tôn Sách không biết lẩm bẩm cái gì, hùng hùng hổ hổ dời ánh mắt khỏi người Hạ Lan Hi; lỗ tai Thượng Quan Thận không hiểu sao đỏ lên, bắt đầu tự hỏi hai tay của mình nên đặt ở đâu, một dáng vẻ rất bận rộn.

Nhiều người như vậy, vậy mà không ai mở miệng đánh giá trang phục Lâu Lan của Hạ Lan Hi.

Hạ Lan Hi đi theo phía sau Tống Huyền Cơ, mặt lạnh cố gắng chịu hết khuất nhục: “Tới rồi.”

Các huynh đệ sao vậy, sao không ai đánh giá một chút nào thế? Trưởng Tôn Kinh Lược, miệng của ngươi đâu, không phải ngươi thích nói nhất sao?

Một lúc lâu sau, Thượng Quan Thận ấp úng mở miệng: “Hạ Lan sư đệ, ngươi…”

Tống Huyền Cơ cắt ngang lời Thượng Quan Thận: “Giờ tý đến rồi.”

Mọi người như mới tỉnh ở trong mộng, nhao nhao ai vào vị trí nấy.

Chúc Như Sương thổi tiêu, Tống Huyền Cơ đàn cầm. Trong 《Khúc Chiêu Hồn》tiêu đìu rét buốt, Hạ Lan Hi với tư cách là mồi nhử chậm rãi bước vào trong trận pháp Chiêu Hồn, Trưởng Tôn Sách thì cầm tấm lưới bắt hồn ở một bên vận sức chờ phát động.

Một khúc xong, gạo nếp đầy đất không nhúc nhích, trong trận Chiêu Hồn cũng không thấy khác thường.

Hạ Lan Hi có chút thất vọng, mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau. Trưởng Tôn Sách hỏi: “Vậy là xong việc rồi sao? Hồn phách của Bạch Duy không ở Thái Hoa Tông sao?”

Thượng Quan Thận nói: “Không, có thể hắn vẫn còn, chỉ là những thứ trước mắt chúng ta chuẩn bị còn chưa đủ để câu hồn phách hắn trở về.”

Trưởng Tôn Sách trợn tròn hai mắt: “Hạ Lan Hi ăn mặc như vậy cũng không được, vậy trong thiên hạ còn ai có thể làm được?”

Chúc Như Sương suy nghĩ một chút rồi nói: “Huyền Cơ, ngươi có muốn vào trận thử một lần không?”

Tống Huyền Cơ: “Không.”

Chúc Như Sương khuyên nhủ: “Có lẽ Bạch Quan Ninh càng thích dung mạo của ngươi thì sao? Ngươi cũng không cần thay trang phục Lâu Lan, đi vào thử một lần là được.”

Hạ Lan Hi xê dịch sang bên cạnh, yên lặng cho Tống Huyền Cơ một vị trí tốt.

Chiêu hồn khúc lại vang lên, bên cạnh Hạ Lan Hi có thêm một mỹ nhân áo trắng. Y cúi đầu nhìn vòng chân lục lạc đang trên mắt cá chân mình, hai chân trần hơi co rụt lại, nhỏ giọng nói: “Có lẽ, ta hoàn toàn không đẹp, lúc trước là ta quá tự tin, xin lỗi.”

Tống Huyền Cơ: “.”

Hạ Lan Hi: “Ta cũng không phải đại mỹ nhân giống như ngươi.”

Tống Huyền Cơ: “?”

Hạ Lan Hi thở dài, giọng nói trầm thấp ẩn giấu trong khúc nhạc: “Ngươi và tất cả mọi người đều không khen ta, ta cũng không thể dẫn hồn phách của Bạch Quan Ninh đến.” Thiếu niên cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh, oán giận hai câu cũng liền bình thường trở lại: “Được rồi được rồi, ta quả nhiên không hợp với trang phục Lâu Lan, về sau ta vẫn nên mặc đồng phục Vô Tình đàng hoàng thôi…”

Tống Huyền Cơ: “Đẹp.”

Hạ Lan ngây ra, theo bản năng nói: “Nhưng mà mọi người…”

Tống Huyền Cơ: “Ăn nói vụng về.”

Hạ Lan Hi: “Vậy hồn phách của Bạch Quan Ninh…”

Tống Huyền Cơ: “Mắt mù.”

Lúc này, Thượng Quan Thận bỗng nhiên nói: “Có động tĩnh!”

Hạ Lan Hi sững sờ, nhịn không được cười: “Quả nhiên vẫn là Tống Tầm xinh đẹp nhất!”

Tống Huyền Cơ như có điều suy nghĩ: “Là đồng phục.”

Trong 《Khúc Chiêu Hồn》trầm thấp, không ngờ nhiều thêm từng đợt tiếng chuông lanh lảnh. Mỗi lần chuông vang lên, trên gạo nếp liền nhiều ra một dấu chân tinh tế nhỏ nhắn, từng bước một kéo dài về phía Tống Huyền Cơ.

Trưởng Tôn Sách căng thẳng nuốt nước bọt, chờ dấu chân đi tới trước mặt, đột nhiên vung lưới lên: “Ta bắt được…”

Chúc Như Sương lập tức thi triển thuật Hiện Thân về phía Lưới Bắt Hồn: “Lễ Kính Hoàng Tuyền - Hiển!”

Trong phút chốc, trong Lưới Bắt Hồn có thêm một thân thể xinh xắn, thân mang lụa mỏng màu lam mát mẻ, tóc dài hơi xoăn, đôi mắt là màu tím hiếm thấy, giữa lông mày một điểm đỏ chu sa diễm lệ.

Hồn phách rời khỏi thân thể nhiều ngày chỉ còn lại có bản năng cuối cùng, chỉ thấy hắn run rẩy rẩy vươn tay về phía Tống Huyền Cơ, trong miệng lẩm bẩm: “Tống Tầm, Tống Huyền Cơ…”

Hạ Lan Hi mở to hai mắt: “Bạch Duy thích ngươi sao? Sao hắn lại như vậy!”

Tống Huyền Cơ lắc đầu: “Không phải.”

‘’Tống Huyền Cơ… hạng nhất, hạng nhất toàn tông, đạo Vô Tình?” Hồn phách Bạch Quan Ninh giãy dụa lảm nhảm: “Ta muốn vào đạo viện Vô Tình, ta muốn lấy hạng nhất…”

Mọi người: “.”

Sau một trận tĩnh lặng, Trưởng Tôn Sách chảy mồ hôi mở miệng trước: “Ngươi chắc chắn, người mà Bạch Duy thích nhất là mỹ nhân Lâu Lan sao?”

Trên mặt Thượng Quan Thận viết hai chữ “Mê hoặc”: “Những đệ tử khác của đạo viện Hợp Hoan đúng là nói như vậy, bao gồm cả bạn cùng phòng có quan hệ tốt nhất với hắn.”

Hạ Lan Hi đột nhiên vô cùng đồng cảm: “Có một loại khả năng, chính là bởi vì mỗi người trong đạo viện Hợp Hoan đều yêu cái đẹp, Bạch Quan Ninh vì muốn hòa hợp, mới không thể không biểu hiện giống như các đạo hữu?”

Thật ra trong lòng người ta chỉ muốn học tập mà thôi!