Khi Đạo Vô Tình Bị Tình Yêu Quật

Chương 23

Sắp đến bình minh, bên trong tượng thần hồ ở Vụ Thất Viên, Thần Hồ Cư.

Ngàn năm trước, Tàng Ngọc Tiên Quân vì muôn dân thiên hạ, cũng vì đệ tử Thái Hoa Tông, không tiếc lấy thân ngăn địch mất mạng hồn tan, mới đổi lấy một phương an nhàn.

Hôm nay, 【Tái Tinh Nguyệt】 thành mắt trận bảo vệ tượng thần của Tàng Ngọc Tiên Quân, yên lặng mà tràn ra ánh sáng tinh nguyệt, liên tục bổ sung linh khí cho kết giới. Mà tiểu chủ nhân trẻ tuổi của 【Tái Tinh Nguyệt】 kia, cũng đã không còn biết tung tích ở đâu.

Trưởng Tôn Sách nhìn Hạ Lan Hi sau khi rơi vào gương đồng biến mất không thấy gì nữa, bình tĩnh nói: "Ta có một câu hỏi."

Chúc Như Sương cố gắng bình phục hô hấp dồn dập: "Hỏi."

Trưởng Tôn Sách và Chúc Như Sương đứng song vai với nhau, tuy rằng hai người đối thoại với nhau, nhưng ánh mắt lại nhất trí nhìn về phía 【Tái Tinh Nguyệt】 sáng rực rỡ.

Trưởng Tôn Sách: "Nếu tấm gương kia có thể cho người ta đi vào, Hạ Lan Hi lại nói chắc chắn hai chúng ta không đánh lại quái vật này, vậy vì sao chúng ta không cùng trốn vào trong?"

Chúc Như Sương: "Bởi vì 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 nhiều nhất chỉ có thể chứa được hai người. Còn nữa, vừa rồi không phải ngươi nói ngươi không biết chữ "Trốn" viết như thế nào sao?"

Trưởng Tôn Sách nhếch khóe miệng, tuy hắn cười nhưng không giống luôn thiếu gân cốt ngày thường, mày kiếm mắt sáng lại hiện ra vài phần phóng khoáng ngông nghênh:"Đây chẳng phải là Hạ Lan Hi vừa mới dạy ta sao —— có thể chứa hai người là dễ rồi. Nghe cho kỹ đây, Chúc Vân, ngươi vào trước, ta tranh thủ chút thời gian giúp ngươi."

Chúc Như Sương lạnh lùng ngắt lời hắn: "Đừng nói lời ngu ngốc, ta đã bị "ô nhiễm" rồi, muốn đi vào cũng là ngươi đi vào."

Trưởng Tôn Sách lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Thôi đi, nếu ta và Hạ Lan Hi ở một mình, có lẽ hắn sẽ bắt đầu dạy ta biết chữ viết nữa."

Đệ tử của đạo viện Hỗn Thiên đa số đều là thẳng tính, Trưởng Tôn Sách cũng không ngoại lệ. Hắn luôn chán ghét cái kiểu lề mà lề mề khiêm nhường lôi kéo, nghe Chúc Như Sương kiên quyết như vậy, tự nhiên lười đẩy tới đẩy lui với hắn.

Trưởng Tôn Sách tùy ý xoay cổ tay, đoản đao nhảy múa trên đầu ngón tay thiếu niên: "Nói ra thì, trước mặt ngươi ta luôn có vẻ rất vô dụng nhỉ. Hiện tại là thời điểm ta sẽ bày ra thực lực chân chính của ta cho ngươi xem!"

Chúc Như Sương không khỏi mỉm cười: "Được."

Quỷ Thần bị Hạ Lan Hi ngăn ở bên ngoài kết giới Tàng Ngọc Tiên Quân. Sương máu màu đỏ thẫm tạo thành một đống bàn tay trẻ sơ sinh lớn chừng bàn tay, kết thành từng đàn điên cuồng mà vây quanh kết giới mà xé rách, vòng sáng kết giới lại không một chút sứt mẻ, không có bất kỳ dấu hiệu bị hao tổn nào.

"Tuổi còn nhỏ đã có bản lĩnh như vậy." Quỷ Thần cười lạnh một tiếng: "Nên nói không hổ là ngươi sao."

Áo hồn trôi nổi giữa không trung đổi hướng, đôi mắt đỏ tươi như có như không nhìn thẳng hai thiếu niên còn lại: "Các ngươi thì thầm xong rồi à?"

Chúc Như Sương triệu bội kiếm ra, vận sức chờ phát động.

Hắn có thể khẳng định, Quỷ Thần trước mắt chính là thứ bám vào người Lâm Đàm ngày đó. Nhưng hắn rõ ràng có thể cảm giác được, Quỷ Thần hôm nay đã thành thục hơn không ít so với "Lâm Đàm" lúc trước.

Hắn và Lâm Đàm cùng ở trong Phù Sinh Nhược Mộng ba năm, không khó nhìn ra tính cách Lâm Đàm vẫn còn tâm tính thiếu niên, đối đãi với đệ tử Thái Hoa Tông cũng chỉ là khinh thường trong cùng thế hệ.

Mà nay gặp lại nhau lần nữa, lời nói cử chỉ của Quỷ Thần càng giống một người trưởng thành, đối đãi mấy người bọn họ cũng như là trưởng bối đang nhìn vãn bối.

Chẳng lẽ nói, tốc độ sinh trưởng của Quỷ Thần ở nhân gian không giống với con người? Hay là, "Tuổi tác" của Quỷ Thần được quyết định bởi gã đã nhận được bao nhiêu tế phẩm tự nguyện hiến tế cùng với nắm giữ bao nhiêu thực lực sao?

Trưởng Tôn Sách hét lên với Quỷ Thần: "Được rồi được rồi, đừng nhiều lời nữa. Chiêu vừa rồi ngươi đối phó với Hạ Lan Hi đâu? Lấy ra đi."

" —— Đạo viện Hỗn Thiên, một đám phế vật chỉ biết tranh cường hiếu chiến, đầu óc đơn giản lại ngu dốt vô tri."Quỷ Thần đùa cợt nói: "Nhưng mà, bổn tọa còn chưa tìm được tế phẩm của đạo viện Hỗn Thiên, ngươi cũng không xem như hoàn toàn vô dụng."

Đạo viện Hỗn Thiên tuy chỉ xếp hạng thứ tư trong Thái Hoa Tông, nhưng trong lòng Trưởng Tôn Sách, đây chính là đệ nhất. Quỷ Thần cười cợt nhanh chóng chọc giận hắn, thiếu niên tóc ngắn quát lớn một tiếng: "Bà ngoại nhà ngươi, có biết nói chuyện hay không hả!"

Bóng dáng mạnh mẽ như báo đen trong núi, động tác nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh. Trưởng Tôn Sách tung người nhảy lên như bay, một cước giữa trời, cầm đoản đao trong tay, trên dưới đồng thời phát động thế tấn công về phía Quỷ Thần!

Đoản đao chợt cắt qua sương máu, lại như rút đao cắt nước, hoàn toàn không thể tạo thành bất cứ thương tổn thực tế nào đối với Quỷ Thần quấn lấy áo hồn.

Giọng nói khinh miệt của Quỷ Thần vang lên: "Không biết tự lượng sức mình."

Trưởng Tôn Sách vội la lên: "Chúc Vân, ngươi mau nghĩ cách đi!"

Chúc Như Sương rút trường kiếm khỏi vỏ, muốn tiến lên trợ giúp Trưởng Tôn Sách một tay, nhưng ánh mắt lại bất ngờ thoáng nhìn thấy một chất lỏng sền sệt màu đỏ sậm đang nhúc nhích hướng về phía xương sống của Trưởng Tôn Sách.

Chúc Như Sương sắc mặt trầm xuống, hô to: "Cẩn thận!"

Trưởng Tôn Sách tức giận: "Đức hạnh của mấy tên đạo Vô Tình các ngươi đều như thế sao? Có thể nói rõ ràng muốn ta cẩn thận cái gì hay không hả!!!"

Vừa dứt lời, một trận tiếng xé gió to lớn ầm vang lên, chấn cho hai người rơi xuống đất trong nháy mắt. Trong khoảnh khắc, 【Thần Hồ Cư】 đất trời rung chuyển, sương lạnh tàn phá bừa bãi, thiên địa vì vậy mà biến sắc.

Theo đóng băng dần đến, ánh xanh lam trong từng bức tượng thần hồ, một đôi tiếp nối một đôi, biến thành màu sáng trắng như tuyết.

Một thanh kiếm lạnh lẽo xuyên qua bầu trời, ánh kiếm như thác nước quét ngang vạn vật, cắm thật sâu vào sương máu áo hồn trên cột nhà!

Hai mắt Chúc Như Sương hơi sáng lên, đồng thời thở phào nhẹ nhõm: "Là 【Vong Xuyên Tam Đồ】—— Tống Huyền Cơ tới rồi!"

Trưởng Tôn Sách đang chuẩn bị làm một vố lớn, rút đao nhìn bốn phía không hiểu gì: "Ta thật sự là, phải cảm ơn hắn rồi."

Tống Huyền Cơ mặc một bộ đồ đen, trên vai còn có một cánh hoa hồng rụng chưa kịp phủi đi. Tầm mắt thiếu niên lần lượt lướt qua đám người Chúc Như Sương, nhưng không dừng lại qua lâu ở trên người bọn họ cho dù chỉ là một cái chớp mắt.

Chúc Như Sương biết Tống Huyền Cơ đang tìm cái gì, không đợi hắn hỏi ra miệng đã nói: "Thời Vũ vì bảo vệ tượng thần của Tàng Ngọc Tiên Quân, vô ý bị in dấu bỉ ngạn, ta tạm thời đưa hắn vào 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】rồi. Hiện giờ hắn rất an toàn, ngươi không cần phải lo lắng."

Cho dù nghe được tin Hạ Lan Hi trúng chiêu, Tống Huyền Cơ cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ thoáng dừng một chút, nói: "Được."

Chúc Như Sương và Trưởng Tôn Sách đi theo sau lưng Tống Huyền Cơ, ba người cùng đi đến trước cột vuông. 【Vong Xuyên Tam Đồ】 vẫn vững vàng đóng ở phía trên, nhưng Quỷ Thần lại không còn bóng dáng đâu—— cho dù là hồn phách dệt thành áo hồn, hay là sương máu dơ bẩn kia thì cũng đều biến thành hư vô trên không trung.

Chúc Như Sương trầm giọng nói: "... Lại như thế này."

Lần trước ở Tây Châu cũng vậy, Tống Huyền Cơ vừa đến, Quỷ Thần liền bỏ qua ý niệm dây dưa quá nhiều với bọn họ, cũng không quay đầu lại mà rút lui.

Trưởng Tôn Sách nhất thời không kịp phản ứng: "Thế là xong chuyện rồi à? Ta còn chưa kịp ra tay nữa."

Chúc Như Sương một lời nói toạc ra chân tướng: "Ngươi có ra rồi, chỉ là không có tác dụng quá lớn mà thôi."

Trưởng Tôn Sách không thể phản bác gãi gãi đầu, nhanh trí lựa chọn nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Thượng Quan Thận đâu?"

Tống Huyền Cơ: "Chưa chết."

Trưởng Tôn Sách: "Hả?" Chỉ là chưa chết thôi sao.

Trưởng Tôn Sách còn muốn hỏi thêm đôi câu, đột nhiên nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ suy yếu: "Ưm….?"

Sau khi mấy người đến 【Thần Hồ Cư】, đầu tiên là vội vàng đối phó Trương Ngộ Ngôn, lại bận rộn quần nhau với Quỷ Thần, đều không có người có thời gian cởi trói cho Bạch Quan Ninh.

Lúc này, Bạch Quan Ninh bị trói trên cột vuông mở đôi mắt màu tím đường ra, rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Chúc Như Sương bước nhanh về phía trước, cởi trói cho Bạch Quan Ninh.

Bạch Quan Ninh bị thương rất nặng, không còn sự chống đỡ của vải lụa, ngay cả sức chống đỡ cũng không có. Chúc Như Sương quỳ trên mặt đất, ôm Bạch Quan Ninh vào trong ngực, để đầu hắn dựa vào bờ vai của mình: "Bạch Quan Ninh, ngươi có ổn không?"

Đồng tử của Bạch Quan Ninh vẫn có chút tan rã, miễn cưỡng mới có thể phân biệt ra thân phận của người trước mắt: "... Chúc Như Sương?"

Chúc Như Sương gật đầu: "Là ta. Ngươi đừng lo lắng, đã không sao rồi, bây giờ chúng ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài tìm Phi Nguyệt Chân Quân."

"Phi Nguyệt Chân Quân?" Nghe được tôn hiệu của Viện trưởng nhà mình, Bạch Quan Ninh lúc này mới yên tâm một chút, nhưng gương mặt tàn tạ của hắn rất nhanh lại bởi vì đau đớn mà bắt đầu vặn vẹo: "Mặt của ta đau quá... Mặt của ta làm sao vậy?"

Chúc Như Sương lộ vẻ khó xử, không biết có nên mở miệng nói cho Bạch Quan Ninh biết chuyện hắn đã bị hủy dung nhan hay không. Lúc này, Tống Huyền Cơ bỗng nhiên hỏi hắn: "【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 không có vấn đề gì chứ?"

Chúc Như Sương hơi ngẩn ra, nói: "Ta vào 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 mấy lần, vẫn chưa phát hiện có gì khác thường."

Chúc Như Sương nói xong, đột nhiên hiểu ra vì sao Tống Huyền Cơ lại hỏi như vậy.

Trước đó Thời Vũ đã nói với hắn, Tống Huyền Cơ nghi ngờ bên trong Thái Hoa Tông có một người quyền cao chức trọng đang cố ý giấu diếm chuyện đạo viện thứ mười ba và ấn bỉ Ngạn ấn, các đại Viện trưởng hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít hiềm nghi.

Nếu【【Phong Nguyệt Bảo Hạp】】 Phi Nguyệt Chân Quân đưa cho bọn họ xác thực có thể hóa giải lời nguyền của ấn Bỉ Ngạn, vậy hiềm nghi của Phi Nguyệt Chân Quân có phải có thể loại bỏ tạm thời hay không?

Nhưng nếu như không phải Phi Nguyệt Chân Quân, thì sẽ là ai đây.

Tống Huyền Cơ trầm ngâm một lát, đầu ngón tay hơi động một chút, 【Vong Xuyên Tam Đồ】 cắm trên cột vuông tự động rút ra, lập tức thay đổi phương hướng, chỉ thẳng Bạch Quan Ninh!

Trưởng Tôn Sách không rõ ràng cho lắm, cả kinh nói: "Tống Tầm, ngươi đây là?"

Tống Huyền Cơ rũ mắt nhìn Bạch Quan Ninh: "《Thái Hoa Thập Nhị Thư》 và ấn Bỉ Ngạnbên trong Vụ Thất Viên, là do ngươi gây nên."

"Cái gì...?" Bạch Quan Ninh kinh ngạc không thôi, ánh mắt trong suốt vô tội, tựa hồ hoàn toàn nghe không hiểu Tống Huyền Cơ đang nói cái gì.

Đầu óc Chúc Như Sương nhanh chóng xoay chuyển, miễn cưỡng đuổi kịp suy nghĩ của Tống Huyền Cơ: "Ngày đó, ngoại trừ Phi Nguyệt Chân Quân, chỉ có ngươi biết Thời Vũ và Huyền Cơ đi Cổ Tàng Thư Các chịu phạt!"

"Bạch Quan Ninh" cố ý làm nhục Trương Ngộ Ngôn trước mặt Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ, thứ nhất có thể làm sâu sắc mối hận trong lòng Trương Ngộ Ngôn, khiến Trương Ngộ Ngôn tăng tốc hạ quyết tâm lấy thân tế quỷ; thứ hai, hành động này có thể tăng thêm cho mình một thân phận người bị hại hợp lý, từ đó rửa sạch hiềm nghi cho mình —— Thử hỏi, có ai sẽ hoài nghi một đệ tử đạo Hợp Hoan bị hủy khuôn mặt là độc thủ phía sau màn toàn bộ sự việc đây?

Mà hôm nay, Tống Huyền Cơ vừa đến, Quỷ Thần liền không còn bóng dáng, "Bạch Quan Ninh" vừa vặn cũng "Tỉnh" ngay lúc này, làm thế nào biết không phải Quỷ Thần lại nhập vào người Bạch Quan Ninh lần nữa!

Chúc Như Sương nhất thời hoảng sợ. Nếu như không phải Tống Huyền Cơ kịp thời phát hiện manh mối thì bọn họ đã đưa "Bạch Quan Ninh" về đạo viện Hợp Hoan, Quỷ Thần sẽ có thể thần không biết quỷ không hay xen lẫn giữa đệ tử Thái Hoa Tông lần nữa.

"Bạch Quan Ninh" ho ra một ngụm máu tươi từ trong cổ họng: "Rốt cuộc các ngươi đang nói..."

Tống Huyền Cơ không muốn phí lời với hắn, nói: "Ngươi đã bị hủy khuôn mặt, chắc hẳn là đã sống không bằng chết, ta có thể lập tức tiễn ngươi lên đường."

‘’Bạch Quan Ninh" nhìn chằm chằm vào Tống Huyền Cơ, sự ngây thơ vô tri trong mắt rút lui như thủy triều, khuôn mặt chồng chất vết thương càng thêm dữ tợn: "A, tuy không nói nhiều, ngược lại là ‘Mỗi chữ như ngọc’nhỉ."

Trưởng Tôn Sách nghe thấy ‘’Bạch Quan Ninh’’ phát ra giọng nói của Quỷ Thần, giật mình kêu lên: "Ngươi vẫn chưa đi à!"

Chúc Như Sương đứng lên lui về phía sau, nghiêm nghị ép hỏi: "Ngươi đã làm gì Bạch Quan Ninh thật rồi?"

Quỷ Thần dựa vào cột vuông, cười khẽ nói: "Tiểu mỹ nhân dị vực họ Bạch này mặc dù chỉ tu đạo Hợp Hoan như gối thêu hoa, lại có một thân ngạo cốt không thua 【Đạo Duy Ngã 】. Bổn tọa dùng mọi cách uy hϊếp dụ dỗ, hắn lại không chút động lòng, không chịu bái bổn tọa làm sư thì thôi, thậm chí còn vọng tưởng đánh một trận với bổn tọa." Quỷ Thần cúi đầu, nhìn thân thể sống nhờ tạm thời của mình, chán ngán nói: "Không có cách nào, bổn tọa đành phải tạm thời đoạt xá hắn trước, mượn thân thể của hắn đến đạo viện Hợp Hoan nhìn xem, Tống Lưu Thư rốt cuộc là dạy dỗ ra một đồ đệ này như thế nào."

Tống Huyền Cơ: "Hồn phách của Bạch Quan Ninh ở đâu."

Quỷ Thần dùng khuôn mặt máu me đầm đìa của Bạch Quan Ninh để lộ ra một nụ cười đẫm máu: "Nếu như bản tọa trực tiếp công bố đáp án, không bằng ngươi tự mình từ từ tìm đi, coi như là một chút khảo nghiệm nho nhỏ của bản viện trưởng đối với đệ tử của đạo Vô Tình."

Nói xong, "Bạch Quan Ninh" bỗng dưng nhắm mắt lại, đầu nghiêng một cái, lại mất đi ý thức một lần nữa. Cùng lúc đó, một làn sương máu màu đỏ sậm bốc lên từ trong cơ thể hắn, từ từ tiêu tán không thấy.

Trưởng Tôn Sách lắc cái đầu nhìn chung quanh, không chắc chắn hỏi: "Lần này hắn đi thật rồi à?"

Vẻ mặt của Chúc Như Sương nghiêm túc: "Chỉ mong như vậy."

Tống Huyền Cơ từ chối cho ý kiến, thu hồi 【Vong Xuyên Tam Đồ】 vào vỏ, xoay người vươn tay về phía Chúc Như Sương.

Chúc Như Sương chớp chớp mắt: "Huyền Cơ, ngươi muốn cái gì?"

Tống Huyền Cơ nhìn Chúc Như Sương một cái, ý tứ đại khái là: Cần hỏi?

"Ngươi muốn 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】sao?" Chúc Như Sương kiên nhẫn khuyên nhủ: "Thời Vũ tiến vào 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 là để phá giải ấn Bỉ Ngạn. Nếu mọi chuyện thuận lợi, không biết chừng bây giờ hắn đang song tu với mình. Ngươi đột nhiên xông vào, lỡ như dọa hắn sợ..."

Trưởng Tôn Sách tiếp lời, giọng điệu hả hê: "Không khéo hắn sẽ bị ngươi dọa tới suy sụp. Nhưng các ngươi đều tu Vô Tình đạo, suy sụp thì suy sụp đi."

Chúc Như Sương bất đắc dĩ liếc nhìn Trưởng Tôn Sách: "Ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng không?"

Trưởng Tôn Sách bất bình giùm cho mình: "Chẳng phải mọi chuyện đã giải quyết rồi à? Còn không cho ta đùa một chút à?"

Chúc Như Sương: "Huyền Cơ, đợi lát nữa hãy vào."

Tống Huyền Cơ "Ừm" một tiếng.

Chúc Như Sương tưởng rằng Tống Huyền Cơ đã nghe lời mình, không ngờ lại nghe thấy hắn nói: "Ta nhìn một chút."

Chúc Như Sương: "Hả?"

Tống Huyền Cơ: "Xác nhận hắn không sao là được."

Chúc Như Sương: ".."

Chúc Như Sương muốn nói lại thôi, đưa 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 ra ngoài. Hắn luôn cảm thấy mình nên khuyên nhủ thêm, nhưng lại không biết nên khuyên như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Huyền Cơ biến mất trong 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】.