Môn Thần

Chương 1: Thí Nghiệm Thất Bại


Tôi không biết thế giới của bạn trông như thế nào. Hy vọng, những gì tôi sắp kể không xảy ra với thế giới của bạn. Nhắc lại, đây không phải thế giới mà bạn biết!

Trong một góc tối của nhà kho, Lê Nhật mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm giác nặng nề trong đầu óc khiến mọi thứ trở nên mông lung.

Hắn bàng hoàng khi nhận ra, bản thân đang ở trong tình cảnh tồi tệ nhất có thể tưởng tượng được. Cả cơ thể trần trụi, không mảnh vải che thân, bị nhốt vào một cái chuồng cọp chật hẹp. Hơi lạnh từ song sắt thấm vào da thịt, càng làm rõ sự nhục nhã và bất lực.

Đôi mắt mệt mỏi hé mở, ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài khiến hắn phải nheo mắt mấy cái để thích nghi.

Hắn cố gắng nắm lấy song sắt lạnh tanh để làm điểm tựa, từng chút một gượng dậy. Đôi chân run rẩy, ánh mắt dần tỉnh táo hơn, quan sát xung quanh.

Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía xa, như âm thanh của kim loại chạm vào nhau. Hắn giật mình, đôi tay bấu chặt song sắt, cố lắng nghe. Trong sự im lặng chết chóc, hơi thở của hắn trở nên rõ ràng hơn, trái tim đập mạnh từng nhịp như trống trận.

Nhìn quanh, hắn thấy xung quanh là một nhà kho rộng hơn ngàn mét vuông, có rất nhiều chuồng cọp, bên trong cũng có vài người bị nhốt lại.

Không gian rộng lớn lại thêm sự yên tĩnh rợn người, làm Lê Nhật rợn sống lưng. Sợ hãi, hoang mang và hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu khiến hắn nhất thời hoảng loạn. Ánh đèn led yếu ớt đến từ phía trên trần, không những không làm cho nỗi sợ vơi đi, ngược lại còn thêm phần lạc lỏng.

Lê Nhật chợt nhớ lại, tối qua, hắn cùng với đám bạn cấp ba họp mặt tiệc tùng, đang trên đường về nhà thì bị một đám du côn chặn đường trấn lột. Sau một hồi giằng co, bất cẩn bị đập một cú sau gáy, bất tỉnh nhân sự.

Với thằng sinh viên năm nhất như hắn, rõ ràng đây là một chuyện hết sức ngỡ ngàng. Một vụ bắt cóc chăng? Suy nghĩ một lúc, chợt phát hiện cánh cửa lớn mở ra, ánh sáng chói mắt làm hắn đưa tay lên che lại. Một nhóm bốn người mặc áo blouse trắng tiến vào.

“Số 8909, Lê Nhật. 18 tuổi, sinh viên năm nhất. IQ 110, thể chất hạng D. Nhóm máu A, cao 1m69, nặng 60kg”.

Một người trong nhóm đó nói với giọng gập khuôn, như thể gã đã làm điều này nhiều lần, vừa nói gã vừa sốc cái kẹp hồ sơ lên.

“Hừm, thể chất hạng D cũng mang về đây?” Người đứng giữa quát, vẻ tức giận không hề che giấu, đến mức lời nói buông ra có phần nặng nề. “Năng lực làm việc của phòng thí nghiệm này mỗi lúc một kém nhỉ! Thảo nào suốt hai tháng nay thí nghiệm luôn thất bại.”

Một cô gái trẻ trong nhóm cung kính nói:

“Thưa giáo sư, cái này em cũng không biết. Bộ phận chuẩn bị nguồn thí nghiệm đã không còn liên lạc trực tiếp với chúng ta từ hai tháng trước.”

Cô gái không ngừng ưỡn ẹo, như muốn cho cả thế giới thấy được đường cong của mình. Đôi mắt phóng đãng chớp chớp, một bộ dạng tỏ ra vô tội hết mức có thể.

“Cô nói như thế là ý gì? Ý cô có phải nói chúng tôi làm việc thất trách không, Cô Lý?”

Gã thanh niên phì phà điếu thuốc hỏi, vẻ ngoài của hắn nổi bật với cơ bắp mạnh mẽ, vóc người cao ráo, mái tóc bóng loáng đặc trưng.

Lê Nhật nhìn thấy, trên bảng tên của hắn ghi rõ: Trần Cận Nam, quản lý phòng thí nghiệm số Sáu.

“Không phải đã quá rõ ràng rồi sao anh Nam?” Cô gái tên Lý đỏng đảnh trả lời, ánh mắt đanh đá không quên liếc xéo một cái, vô cùng kỳ thị.

“Thôi đừng cãi nữa.” Người đàn ông đứng giữa quát lớn, xong ông ta quay qua người tên Nam, khó chịu ra mặt mà nói tiếp. “Cậu xem lại cách làm việc cho tôi. Mau chóng dẫn hắn đi. Hôm nay chúng ta không có kết quả thì tôi cũng không bao che được cho cậu đâu.”

Gã tên Nam cau mày, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu dù cố che giấu sự bất mãn trong lòng. Hắn rít mạnh điếu thuốc, rồi bất ngờ phun bỏ xuống đất khi nó vẫn còn cháy dở. Không chần chừ, hắn nhanh chóng mở khóa chuồng cọp, tiến vào với bước chân quyết liệt, áp sát Lê Nhật trong nháy mắt, ánh mắt lóe lên sự đe dọa.

Lê Nhật hốt hoảng lùi lại sát vách chuồng, cơ thể còn yếu ớt sau cơn say mèm và đầu thì nhức lên từng hồi, hắn bối rối hét lên:

“Các người là ai? Muốn làm gì tôi? Bớ người ta...”

Gã tên Nam khống chế quá nhanh, hành động gọn gàng, không để cho đối phương có cơ hội phản kháng. Chỉ vừa áp sát đã nhanh như cắt bắt ngược hai tay Lê Nhật ra phía sau, một gối đè lên lưng.

Mặc dù không phải là người thường xuyên luyện tập cơ bắp, nhưng dù sao Lê Nhật cũng là một người khỏe mạnh.

Rõ ràng sức mạnh của tên này tuyệt đối áp đảo hắn. Mặc cho cố ra sức kháng cự, hắn bị tiêm cho một mũi thuốc vào cổ, bất tỉnh nhân sự lần thứ hai. Trước khi ngất đi còn kịp nghe loáng thoáng bọn họ nói với nhau vài câu:

“Thời điểm sắp đến rồi, lần này tăng liều lượng lên gấp đôi cho tôi.”

“Nhưng mà thưa giáo sư, nguồn thí nghiệm đã cạn kiệt. Lần này nếu quá đà xảy ra án mạng rất khó lấp liếʍ cho qua.”

“Hừ, nếu thời điểm đó đến đừng nói là có án mạng, cho dù có chết một trăm ngàn người cũng là xứng đáng. Nên nhớ chúng ta là vì tương lai của nhân loại mới làm như vậy.”

Không biết đã qua bao lâu, Lê Nhật tỉnh lại lần thứ hai, hắn phát hoảng khi thấy mình bị trói chặt trên giường dành cho bệnh nhân tâm thần.

Xung quanh là năm người mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang, đang điều chỉnh các thiết bị điện tử. Hắn phát hiện, tay và chân của mình đều đã bị tiêm chặt những ống kim loại, to bằng một ngón tay cái. Chúng được nối liền với ống nhựa, kéo dài đến các thiết bị điện tử trong phòng.

Trong cơn mơ màng, hắn nghe thấy tiếng nói mang đầy nỗi ám ảnh:

“Quái lạ thật, rõ ràng đã tiêm cho hắn một liều an thần hạng nặng… Sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy?”

Lê Nhật cố gắng giãy giụa, nhưng cơ thể yếu ớt không nghe lời, miệng chỉ ú ớ vài âm thanh không rõ ràng. Cố lấy chút sức lực cuối cùng, hắn thều thào:

"Các người... làm gì thế... Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi sẽ báo công an... tố cáo các người..."

Giọng người đàn ông lớn tuổi vang lên, đầy bực dọc:

"Ồn ào chết đi được, xử lý đi Nam."

Tên Nam cúi đầu, gương mặt không che giấu sự lúng túng nói:

"Chà, hết thuốc rồi thưa giáo sư. Tôi không nghĩ hắn tỉnh lại nhanh như vậy nên không chuẩn bị thêm."

"Vậy thì lấy gì đó bịt miệng hắn lại. Cậu định chọc tức tôi à?"

Giọng người đàn ông sắc lạnh, rõ ràng không muốn nghe thêm bất cứ lời phân bua nào nữa.

Tên Nam nghe vậy ánh mắt lóe lên một tia cười giễu cợt, rồi tìm một cái khăn bàn gần đó nhét vào miệng Lê Nhật. Có cảm giác hắn làm việc đó với tâm trạng rất thích thú, nụ cười biếи ŧɦái như ẩn hiện trên gương mặt góc cạnh.

Lê Nhật đã được lãnh giáo sức mạnh của tên này, cái miệng hắn bị bóp mạnh một cái, lập tức bị nhồi nhét miếng vải bàn vào. Sức mạnh khủng khϊếp đến nỗi có cảm giác quai hàm hình như đã bị lệch đi.

Tiếp theo đó, hắn chỉ còn biết nằm im chịu trận, phí sức la hét hay giãy dụa suốt mười mấy phút cũng chả ai quan tâm. Cả bọn trong phòng cứ cặm cụi làm việc, tỉ mỉ xem xét các thiết bị thí nghiệm.

Thêm một thời gian ngắn trôi qua, người đàn ông được gọi là giáo sư lên tiếng đầu tiên:

“Kiểm tra chỉ số trên thiết bị lần cuối, chuẩn bị tiến hành giai đoạn một. Tất cả sẵn sàng theo hiệu lệnh của tôi.”

“Rõ thưa giáo sư.” Tất cả đồng thanh đáp.

Trần Cận Nam vẫn với ánh mắt thích thú nhìn nhìn Lê Nhật, cười nói:

“Không biết mày hên hay xui. Thường thì bất tỉnh sẽ dễ chịu hơn nhiều. Mày cứ ngoan cố tỉnh dậy làm chi, đau đớn không đủ để hình dung những gì sắp trải qua đâu.”

Lê Nhật ra sức giãy dụa mỗi lúc một mạnh hơn, trong đầu lúc này hoang mang cực độ. Dù cho bọn họ có làm gì đi nữa thì tính mạng của hắn cũng đang gặp nguy hiểm.

“Bắt đầu giai đoạn một.” Tiếng của ông giáo sư nói một cách lạnh lùng, như thể chuyện này lão đã làm rất nhiều lần rồi.

“Rõ thưa giáo sư!”

Những người ngồi bàn điện tử đồng thanh đáp, đẩy cần gạt lên, âm thanh tiếng máy chạy vang ầm ỉ.

Một dịch thể màu xanh lá cây theo đường ống nhựa, cuồn cuộn chạy vào hai tay và chân của Lê Nhật. Cảm giác nóng rát bắt đầu xâm chiếm cơ thể, không chỉ nóng mà còn ngứa râm rang.

Cái chất dịch này bom vào người như chứa hàng tỉ con giòi li ti, bò khắp cơ thể, theo máu đi đến mọi ngóc ngách nội tạng, chui vào xương tủy, đang gặm nhấm từng tế bào.

“Nhịp tim tăng nhanh thưa giáo sư, 120 lần/phút... vẫn đang tăng, 125, 130 lần/phút.”

“Huyết áp tăng nhanh thưa giáo sư, 160 mmHg, 162 mmHg...”

“Cơ bắp trương phình quá độ thưa giáo sư.”

Nhiều tiếng nói, báo cáo số liệu không ngừng vang lên qua lại giữa những người trong phòng, không khí căng cứng, sự tập trung được đẩy lên mức cao nhất.

Lúc này Lê Nhật ước gì mình chết đi thì hơn. Đây không phải nổi đau đớn mà người bình thường chịu được, cả cơ thể đang trương phình lên như quả bóng.

“Điện não đồ đang có chiều hướng xấu thưa giáo sư, nếu tiếp tục truyền dịch, có khả năng gây đột tử.”

Tiếng bàn tán của những người xung quanh đã trở nên mơ hồ, đầu óc Lê Nhật đang bị chìm vào thứ dịch màu xanh lá. Nhũng, nhão và gây đau đớn trên mọi ngóc ngách của cơ thể. Khiến cho nhất thời không còn phân biệt được đông tây nam bắc, không biết được bộ vị nào còn cảm giác bình thường.

“Hừm! Chưa được! Số lượng dịch như thế này chúng ta đã thử rất nhiều lần. Tăng lên gấp đôi cho tôi.”

Theo lệnh của vị giáo sư, cả phòng im lặng như tờ chờ diễn biến, chỉ còn lại tiếng xương của Lê Nhật kêu. Mắt mũi và tai hắn đã chảy máu lênh láng. Đôi đồng tử nổi lên vô số tơ máu li ti, cơ thể trương phình co giật như lên cơn động kinh.

Nếu không có miếng vải trong miệng, hắn sẽ không do dự lập tức cắn lưỡi chết luôn cho rồi. Cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu phải chịu đau đớn đến như thế.

Sau đó, dưới những ánh nhìn chờ mong của đội thí nghiệm, đột nhiên mắt Lê Nhật trợn trắng, run bần bật, giật mạnh, toàn thân co quắp lại rồi bất động.

Một dòng máu chảy ra từ mũi và miệng hắn, trong khi đôi mắt dần trợn trắng. Không khí trong phòng đột ngột trở nên căng thẳng.

“Hắn chết rồi sao?” Tiếng một người hỏi.

“Không có nhịp tim thưa giáo sư.”

Mấy người trong phòng rối rít báo cáo, đằng sau lớp khẩu trang phát ra từng hơi thở phì phò. Mồ hôi tuôn như tắm, căng thẳng quan sát.

“Điện não đồ cũng không hoạt động thưa giáo sư.”

Kiểm tra liên tiếp nhiều lần trong không khí căng thẳng, hồi hộp, cuối cùng bọn họ cũng tuyệt vọng kết luận:

“Chết tiệt, lại thất bại rồi.”

Cả nhóm người trong phòng thí nghiệm buồn bã thất thần, đặc biệt là người đàn ông được gọi là giáo sư. Dưới sự chỉ đạo của ông ta mà vẫn thất bại khiến cho mặt mũi khó xem.

Vị gọi là giáo sư mặt đen như mực nói, sự tức giận tràn ngập đến mức gần như mất bình tĩnh:

“Cô Lý, cập nhật thông tin lần thất bại thứ 8909. Liều lượng lần sau tăng gấp rưỡi, giảm lượng virus trong dung dịch đi mười phần trăm.”

“Rõ thưa giáo sư.”

Cả bọn lại đồng thanh đáp, nhìn nhau lo lắng, ai cũng hiểu đã chọc tức vị lãnh đạo khó tính.

“Xử lý cái xác đi Nam, sau đó viết đơn từ chức cho tôi.”

Giáo sư nói, cuối cùng thì ông ta cũng tìm được cái thớt để chém. Xui xẻo cho tên Nam nhưng may mắn cho tất cả số người còn lại, một cái thở khì cùng lúc.

“Nhưng mà thưa giáo sư…” Trần Cận Nam vẫn không cam chịu, cố sức giải trình.

“Không nhưng gì cả, lập tức thực hiện.”

Vị giáo sư bực tức quát lớn, bước đi hậm hực rời khỏi phòng thí nghiệm. Những người khác cũng theo sau, để lại Trần Cận Nam và cái xác đang trương phình như quả bóng hình người.

Tên Nam ủ rũ, trong lòng chỉ muốn lao lên băm vằm lão già chết tiệt đó ra ngàn mảnh. Ánh mắt căm thù sôi sục, trách móc một hồi rồi cũng lủi thủi làm theo lệnh. Hắn không dám đá động tới người gọi là giáo sư, nên mọi căm hận trút hết lên cái xác vô tội trên bàn, như thể chính tên đó là căn nguyên của mọi sự thất bại.