Tài xế nhà họ Bạch lái xe đến.
Cô gái ôm hoa vẫy tay chào thiếu niên: "Kỳ Vọng, tạm biệt."
Kỳ Vọng nhìn cô lên xe, rất nhanh, bóng dáng cô biến mất.
Trong hiệu sách.
Ông cụ đã nghe đi nghe lại cùng một bài hát rất nhiều lần, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, ông hé mắt ra một khe hở: "Nhanh vậy đã quay lại rồi."
Kỳ Vọng "ừm" một tiếng, cậu bình tĩnh đi đến góc ngồi xuống, mở cuốn sách giáo khoa đặt trên bàn ra.
Có lẽ là do ánh tà dương le lói từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chóp tai bị mái tóc đen hơi che khuất vẫn đỏ ửng.
Rất lâu sau, cuốn sách trong tay cậu vẫn chưa lật được một trang, không khí cũng như im lặng vài giây, chỉ nghe thấy một tiếng "bịch".
Chàng trai gục mặt xuống bàn, mặt vùi vào sách, không nhìn thấy biểu cảm.
Ông cụ cười một tiếng, cuối cùng cũng đổi bài hát.
Đúng là bài hát "Tian Mi Mi" (Ngọt ngào).
Bạch Nguyệt về đến nhà, không vội về phòng mà đi ra sân xem hoa mình trồng trước.
Cô trồng ở đây một luống hoa dạ yến thảo, bây giờ đúng là lúc nụ hoa nhú lên, cũng có vài bông đã nở sớm, hoa đỏ tím xen kẽ, đung đưa trong gió trông rất đẹp.
Nhưng trước khi Bạch Nguyệt đến đây, đã có người ngồi xổm trước luống hoa này rồi.
Đó là một người phụ nữ mặc váy trắng, mái tóc đen dài mềm mại như thác nước, vì ít khi ra ngoài đi lại nên làn da của bà trắng hơn người thường, đôi mắt sáng long lanh trong veo, lấp lánh như sao trời.
Bà ngồi xổm trước luống hoa, tò mò đưa tay chọc chọc vào bông hoa màu tím.
Bông hoa khẽ run, như đang chào hỏi bà.
Bà cười, mắt cong cong như vầng trăng khuyết, dường như linh khí cũng tràn ra, nụ cười ngây thơ khiến khuôn mặt trắng xanh của côbà thêm vài phần sức sống, khiến người ta không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp thanh tao, linh tú của bà.
Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống bên cạnh người phụ nữ: "Mẹ thích hoa sao?"
Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn Bạch Nguyệt, mỉm cười gật đầu: "Thích."
Bạch Nguyệt cũng cười nói: "Đợi thêm một thời gian nữa, hoa ở đây nở hết sẽ càng đẹp hơn."
Mắt người phụ nữ sáng lên, rõ ràng là rất mong chờ ba chữ "càng đẹp hơn" mà Bạch Nguyệt nói.
Bạch Nguyệt nói: "Đến lúc đó con sẽ dẫn mẹ đến xem hoa."
Trong mắt người phụ nữ ánh lên vẻ vui mừng: "Được."
Sau đó, bà chỉ vào chậu hoa Bạch Nguyệt đang ôm, những bông hoa rũ xuống trông có vẻ ốm yếu, bà nhỏ giọng nói: "Nó bị thương rồi."
Bạch Nguyệt cười nói: "Không sao, con sẽ chăm sóc nó khỏe lại."
Người phụ nữ gật đầu như hiểu mà không hiểu, bà lại nhìn Bạch Nguyệt, nhìn chằm chằm một lúc lâu không chớp mắt, hỏi: "Cô là ai?"
Bạch Nguyệt cười: "Con tên là Bạch Nguyệt."
"Sao cô lại ở đây?"
"Vì con là con gái của mẹ, nên con ở đây."
Trong đôi mắt trong veo của người phụ nữ lộ ra vẻ hoang mang, dường như bà mất rất nhiều thời gian để tiêu hóa thông tin này, sau một lúc lâu mới chậm chạp phản ứng lại.
Bà cong mày cong mắt, nắm lấy một tay Bạch Nguyệt: "Con là Nguyệt Nguyệt của mẹ."
Bạch Nguyệt: "Vâng, con là Nguyệt Nguyệt của mẹ."
Lúc này, có giọng đàn ông vang lên: "Tố Tố."
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn sang.
Người đàn ông mặc vest đứng trong ánh hoàng hôn, trên tay còn xách một hộp bánh ngọt nhỏ, ông mỉm cười dịu dàng, đáy mắt đen tràn đầy tình cảm, giọng nói cũng mang theo sự dỗ dành: "Lại đây."
Người phụ nữ đứng dậy, chạy đến bên cạnh người đàn ông vài bước, nói với vẻ phấn khích: "A Lăng, anh mua bánh ngọt cho em!"
Bạch Nhiễm nắm tay bà, cúi đầu mỉm cười dịu dàng: "Hôm qua em nói muốn ăn đồ ngọt, nên trên đường về anh đã ghé tiệm bánh mua một phần bánh ngọt."
Bà lộ vẻ nghi hoặc: "Hôm qua em nói sao?"
Bạch Nhiễm: "Nói rồi."
Bà lại áy náy nói: "Xin lỗi, trí nhớ của em không tốt, em không nhớ hôm qua mình đã nói gì nữa."
Ông xoa đầu bà, "Không sao, những chuyện này anh nhớ là được rồi, chúng ta vào ăn bánh kem thôi."
"Được!" Bà lại quay đầu nhìn Bạch Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi ăn bánh kem."
Bạch Nhiễm mỉm cười nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt trìu mến.
Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười, "Con không thích ăn đồ ngọt, mẹ và ba đi đi, con còn phải chăm sóc hoa."
Người phụ nữ còn muốn nói gì đó, nhưng Bạch Nhiễm đã nắm tay bà đi vào trong nhà trước một bước, "Nguyệt Nguyệt có sở thích riêng của mình, con bé thích làm gì thì cứ để con bé làm."
Bà lưu luyến quay đầu nhìn Bạch Nguyệt vài lần, cuối cùng vẫn từng bước quay đầu lại đi theo Bạch Nhiễm vào nhà.
Người phụ nữ tên Thời Tố này chính là vợ của Bạch Nhiễm, cũng là mẹ của Bạch Nguyệt.
Trừ khi có Bạch Nhiễm đi cùng, nếu không bà sẽ không ra khỏi cửa, thậm chí rất ít khi ra khỏi phòng.
Trí nhớ của bà cũng không tốt, mỗi lần Bạch Nguyệt gặp bà, hầu như đều phải tự giới thiệu lại một lần, nhưng mỗi lần bà đều tiếp nhận đứa con gái này rất nhanh.
Nếu nói có ngoại lệ, đó là Thời Tố chưa bao giờ quên Bạch Nhiễm, thậm chí còn nhớ cả tên gọi ở nhà của ông - "A Lăng".
Tên gọi ở nhà sao?
Bạch Nguyệt cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, nhưng dường như đây cũng không phải là chuyện cô có thể quản, dù sao so với cô, Bạch Nhiễm dường như càng biết trồng hoa hơn.
Cô tiện tay nhổ cỏ dại trong vườn hoa ném ra ngoài, không khỏi nghĩ thầm, trồng hoa quả thật là một công việc tỉ mỉ.