Tiếng ồn ào phía sau càng ngày càng xa, theo bước chân cậu ra khỏi cửa lớn, những âm thanh ồn ào kia cũng hoàn toàn biến mất.
Kỳ Vọng đứng trong màn đêm, cúi đầu nhìn bàn tay của mình, khớp xương rõ ràng, năm ngón tay thon dài, nhưng da lại thô ráp, chỗ hổ khẩu thậm chí còn mọc chai sạn vì phải tự mình làm rất nhiều việc.
Cậu nắm chặt tấm thẻ ngân hàng trong tay.
Dù sao cô ta chạm vào cậu, cũng chỉ là để chọc tức Kỳ Tiêu thôi, lúc đó cô cười vui vẻ như vậy, cũng không biết có phải đang cố gắng nhịn cảm giác ghê tởm khi chạm vào một con quái vật như cậu hay không.
Gió đêm thổi bay ống tay áo trống rỗng bên trái của cậu.
Kỳ Vọng thu hồi ánh mắt, đón gió lạnh lẽo, bóng dáng cậu hòa vào màn đêm.
Trong xe, Bạch Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau, ngây thơ nói: "Ba, con thấy Thu Thu ở bữa tiệc đó, chúng ta không cần đưa chị ấy về nhà sao?"
Bạch Nhiễm đang lái xe, ông ta nhìn thẳng về phía trước, cười nói: "Vì vừa nãy con bé không ra, vậy chắc là muốn tự mình về nhà rồi, không cần lo lắng, con bé biết đường về nhà."
Nghe vậy, Bạch Nguyệt cũng không nói gì thêm.
Bạch Nhiễm lại đột nhiên hỏi: "Con có ấn tượng tốt với chàng trai trẻ đó?"
Bạch Nguyệt gật đầu, " Đúng vậy."
Bạch Nhiễm: "Vì sao?"
Đương nhiên là bởi vì cốt truyện của thế giới này quá cẩu huyết.
Bạch Nguyệt sống tốt ở thế giới này mười tám năm, mặc dù vẫn luôn sống ở vùng nông thôn, nhưng cô cũng cảm thấy so với thành phố lớn cũng không có gì không tốt, cho đến một ngày có người tìm đến cô, nói cô là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Bạch.
Lúc đó cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, cho đến khi trên đường đến bữa tiệc này, cô đột nhiên nhớ lại tất cả.
"Giả thiên kim trọng sinh sau không muốn trở thành đoàn sủng", chỉ một cái tên sách thôi đã bao hàm quá nhiều yếu tố.
Nữ chính Bạch Thu Thu là đại tiểu thư được nhà họ Bạch nuông chiều từ bé, cô ta có thiết lập vừa kiêu vừa làm nũng đang thịnh hành, còn là thanh mai trúc mã với nam chính anh tuấn đẹp trai, nhưng cô ta chán ghét hôn sự mà gia đình sắp đặt, lại bị tra nam lừa gạt, nên vào ngày đính hôn, cô ta đã bỏ rơi nam chính, cũng cắt đứt liên lạc với gia đình, cùng tra nam bỏ trốn.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, tin tức cô ta là giả thiên kim của nhà họ Bạch bị phanh phui, chân thiên kim trở về nhà họ Bạch, thay cô ta đính hôn với Kỳ Tiêu, cô ta và tra nam thất lạc nhau, sau đó bị nhà họ Bạch tìm về.
Lúc đó, Bạch Thu Thu mới biết mình không phải thất lạc với tra nam, mà là tra nam biết cô ta là giả thiên kim nên đã bỏ cô ta.
Bạch Thu Thu trơ mắt ếch ra nhìn tất cả mọi người xung quanh đều bị thiên kim thật mê hoặc, những người thân người bạn trước đây của cô ta, tất cả đều đứng về phía thiên kim thật chỉ trích cô ta.
Bạch Thu Thu đã trở thành trò cười, trong tuyệt vọng, cô ta đã chọn nhảy lầu tự sát, nam chính là người đến nhặt xác cho cô ta, vì vậy cô ta đã hối hận, may mắn thay ông trời thương xót, cô ta đã có cơ hội trọng sinh.
Còn nhớ trong phần giới thiệu có một đoạn như thế này:
[Một ngày mưa, nam chính nắm tay cô ta, kiềm chế hỏi: "Bạch Thu Thu , em ghét anh đến vậy sao?"
Cô gái mắt đỏ hoe, khóc lóc đưa tay về phía anh, "Anh Kỷ, ôm..."
Chàng trai ngẩn người hồi lâu, sau đó ôm chặt cô ta vào lòng, "Thu Thu, mạng của anh đều cho em."]
Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt ôm lấy mình, xoa xoa cánh tay nổi da gà.
Bạch Nhiễm đang lái xe phía trước vẫn đang chờ câu trả lời của cô.
Trong đầu Bạch Nguyệt lại hiện lên hình ảnh chàng trai trầm mặc kia, cô khẽ cười một tiếng, "Ba, ba không phải đã nói rồi sao? Con yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên mà."
Bạch Nhiễm nhìn qua kính chiếu hậu trong xe, thấy nụ cười ngây thơ của Bạch Nguyệt.
Cô nói dường như rất nghiêm túc, nhưng lại không hề lộ ra vẻ e thẹn của con gái, thật sự khiến người ta khó đoán, câu "yêu từ cái nhìn đầu tiên" kia, rốt cuộc có phải là lời nói đùa hay không.
--
Trở về biệt thự nhà họ Bạch, đúng tám giờ tối.
Dì Ngô đã làm giúp việc ở nhà họ Bạch nhiều năm, thấy Bạch Nhiễm và Bạch Nguyệt đột nhiên trở về, bà vội vàng nói: "Tiên sinh và tiểu thư chưa ăn cơm phải không, tôi đi làm ngay bây giờ."
Bạch Nhiễm nói không vội, rồi hỏi: "Phu nhân ăn cơm chưa?"
Dì Ngô nói: "Phu nhân ăn rồi, sau đó xem tivi một lúc thì buồn ngủ, bây giờ về phòng nghỉ ngơi rồi."
Bạch Nhiễm cười nói: "Bà hỏi Nguyệt Nguyệt muốn ăn gì, tôi đi xem phu nhân thế nào."
Nói xong, Bạch Nhiễm lên lầu hai, thói quen của ông luôn là như vậy, việc đầu tiên khi về nhà luôn là đi gặp vợ.
Cũng khó trách những người phụ nữ trong giới đều nói Bạch Nhiễm quả là lựa chọn hoàn hảo cho một người chồng, đàn ông có chút tiền thường dễ dàng lăng nhăng bên ngoài, nhưng Bạch Nhiễm kết hôn nhiều năm như vậy, vẫn luôn giữ mình trong sạch, dù có đi công tác, nhiều nhất cũng chỉ đi hai ngày, nếu thật sự phải đi xa, không thể về trong thời gian ngắn, thì ông sẽ đưa vợ đi cùng.
Dì Ngô lại hỏi: "Tiểu thư muốn ăn gì?"
Bạch Nguyệt: "Thanh đạm một chút là được."
Dì Ngô nhìn ra cửa, do dự một lúc, vẫn hỏi: "Muộn thế này rồi, nhị tiểu thư không về cùng tiên sinh và tiểu thư sao?"