“Được, không vấn đề gì.” Dương Tiểu Lục nhe răng cười, ánh mắt rạng rỡ: “Tôi đảm bảo sẽ đưa cô an toàn trở về.”
Đội Đặc Biệt sắp xếp một chiếc xe bay cho hai người.
Có lẽ vì vừa hoàn thành nhiệm vụ, Dương Tiểu Lục vẫn giữ dáng vẻ phấn khởi của một người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng. Trong lúc khởi động xe, anh vừa trò chuyện vừa hướng ánh mắt về phía Vân Hề:
“Em gái nhỏ, em về sau có thể khoe với bạn bè rằng mình đã từng ngồi trên xe chuyên dụng của Đội Đặc Biệt. Đây là mẫu xe mới nhất của Liên Bang, chế tạo từ hợp kim đặc biệt, chịu được va chạm cấp tám. Kính xe được làm từ chất liệu chống đạn, súng bắn tỉa bình thường cũng không thể phá nổi. Người bình thường cả đời chưa chắc đã có cơ hội ngồi thử đâu.”
Vân Hề nhướng mày, đáp lại một câu:
“Người bình thường cũng không mong muốn ngồi trên chiếc xe này đâu.”
Câu nói khiến Dương Tiểu Lục nghẹn lời.
Thực tế, Đội Đặc Biệt chịu trách nhiệm xử lý các vụ việc đặc biệt như tham nhũng lớn, các sự kiện liên quan đến "vật ô nhiễm" hoặc những sự cố nghiêm trọng. Một khi đã liên quan đến Đội Đặc Biệt, đồng nghĩa với việc đang đối mặt với rắc rối lớn. Đúng là chẳng ai muốn ngồi lên chiếc xe này cả.
“Khụ khụ.” Anh ho hai tiếng để che đi sự lúng túng. “Em không cần phải nói như thế chứ. Được chúng tôi điều tra không phải lúc nào cũng xui xẻo đâu. Lấy em làm ví dụ, không chỉ giữ được an toàn, mà còn cải thiện thể chất, từ một người yếu ớt như cây bún trở thành người có sức mạnh tiệm cận dị năng giả hệ cơ bắp cấp thấp.”
Anh nhấn mạnh:
“Còn nữa, em còn được gặp Minh Sí các hạ, một trong mười đại hành giả thần minh của Liên Bang!”
Nhắc đến Minh Sí, giọng Dương Tiểu Lục không giấu được sự ngưỡng mộ và kính trọng.
Nhớ đến người đàn ông tóc bạc trẻ trung và lịch lãm đó, Vân Hề tò mò hỏi:
“Anh biết Minh Sí các hạ bao nhiêu tuổi không?”
Dương Tiểu Lục đáp ngay:
“Không ai biết chính xác cả. Tuổi tác của Minh Sí các hạ luôn là một bí ẩn trong Liên Bang. Nhưng nghe nói ngài ấy còn lớn tuổi hơn cả Bộ trưởng Quân đội. Những người có thần quyến, được thần minh bảo hộ, thường sống rất lâu, nếu không xảy ra bất ngờ.”
“Bộ trưởng Quân đội bao nhiêu tuổi?” Vân Hề thầm nghĩ. Tuy nhiên, cô không có câu trả lời, bởi nguyên chủ vốn chỉ quan tâm đến học tập, chẳng để ý đến những thông tin ngoài lề như vậy.
Lúc này, chiếc xe bay đã rời khỏi đường cao tốc, tiến vào khu ngoại ô Hoa Dương, nơi dân cư thưa thớt, xe cộ ít qua lại.
Dương Tiểu Lục kích hoạt chế độ lái tự động, thỉnh thoảng quay sang nhìn Vân Hề, gương mặt lộ vẻ ngập ngừng:
“Thật ra, có một câu hỏi này không liên quan đến điều tra, nhưng tôi đã muốn hỏi lâu rồi.”
Thấy vẻ mặt anh đầy ngập ngừng, Vân Hề gật đầu:
“Anh cứ nói.”
Điều tra viên trẻ tuổi với dáng người cao gầy, mặc đồng phục gọn gàng, ánh mắt tò mò nhìn cô:
“Vị thần minh đó, liệu có tái hợp thành công với bạn gái không?”
Lời còn chưa dứt, khóe mắt Vân Hề bỗng thấy một chiếc xe bay từ hướng khu nhà hoang lao thẳng về phía họ với tốc độ kinh hoàng.
“Cẩn thận!”
Dương Tiểu Lục cũng nhận ra, sắc mặt thay đổi, vội điều khiển xe né tránh.
Nhưng chiếc xe kia lao tới quá nhanh.
“Rầm!”
Một cú va chạm mạnh vang lên. Bản năng bảo vệ người dân khiến Dương Tiểu Lục lập tức che chắn cho Vân Hề.
Cú va chạm chứng minh sự chắc chắn của mẫu xe mới. Chiếc xe đối phương vỡ nát, rơi xuống đất, trong khi xe của họ chỉ bị lõm nhẹ và vẫn còn khả năng di chuyển.
Tuy nhiên, ngay sau đó, “Đoàng đoàng đoàng!” – một loạt đạn liên tục bắn tới, như mưa rào trút xuống.
Đây không phải tai nạn.
Họ đã bị tập kích!
Bên ngoài cửa kính, vài người mặc áo choàng đen xuất hiện. Mỗi người đều đeo mặt nạ kỳ dị, trên đó khắc hình quyền trượng huyết sắc và đôi mắt bằng đường nét đỏ tươi.
Áo choàng đen của họ có lớp lót bên trong giống như ngấm máu, đỏ rực và đáng sợ.
Một trong số đó giơ tay, lớp sương đỏ dày đặc bao phủ lên cửa kính chống đạn. Lớp kính bắt đầu nứt vỡ.
“Ngồi yên!” Dương Tiểu Lục nghiêm giọng, nhanh chóng gửi tín hiệu cầu cứu đến đồng đội, sau đó điều khiển xe lao thẳng về phía trước.
Nhưng xe chỉ đi được khoảng 30-40 mét thì động cơ bắt đầu phụt khói đen và dừng lại bên cạnh một khu nhà hoang.
Những kẻ mặc áo đen nhanh chóng tiếp cận. Tốc độ của chúng không thua kém gì chiếc xe bay, chỉ trong chớp mắt đã vây quanh cả hai.
Sắc mặt Dương Tiểu Lục nghiêm nghị, không còn vẻ tươi cười trước đó.
Anh nghĩ đến nhiệm vụ vừa hoàn thành liên quan đến việc phá hủy một căn cứ của Giáo hội Cổ Thần. Nhìn Vân Hề, anh nói với vẻ áy náy:
“Xin lỗi. Là tôi đã liên lụy đến em.”
Anh không ngờ những tín đồ của Giáo hội Cổ Thần lại theo đến tận đây để trả thù.
Ánh mắt Vân Hề dừng lại trên họa tiết quyền trượng cùng đôi đồng tử đỏ thẫm khắc trên mặt nạ của những kẻ thần bí.
Cô chợt cảm thấy, mục tiêu của chúng không hẳn là vì Dương Tiểu Lục, mà rất có thể là nhắm vào chính cô.
Sau khi cơn mưa đạn vừa dứt, vài kẻ đeo mặt nạ, tay cầm những lưỡi dao sắc nhọn, bắt đầu tiến về phía xe bay.
Dương Tiểu Lục căng thẳng quay sang nói với Vân Hề:
“Em ở yên trong xe! Tôi đã báo với đội trưởng, họ sẽ đến ngay. Tôi sẽ dụ bọn chúng đi chỗ khác!”