Khuôn mặt tinh tế của Tạ Kinh Từ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, cả người toát lên khí chất xa cách như muốn nói rằng mình chẳng liên quan gì đến chuyện này.
Diêm Thất chỉ tiện miệng hỏi một câu, không có chút thành ý nào, rồi lập tức quay sang cười rạng rỡ với cô, nụ cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp:
“Cậu ấy không đói, vậy cho tôi vài xiên đi.”
Vân Hề: “...?”
Anh ta nghiêm túc thật sao?
“Bao nhiêu một xiên? Tôi chuyển khoản cho cô.” Diêm Thất vừa xoa xoa vết đỏ trên mặt – hậu quả của dây leo – vừa mở quang não.
Vân Hề giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, nhếch môi cười nhạt, chỉ vào hai xiên nướng cuối cùng trước mặt, rồi nói với giọng dửng dưng nhưng giá cả thì trên trời:
“Mực nướng, một nghìn sao một xiên. Thịt ba chỉ nướng, tám trăm sao một xiên. Anh muốn mua không?”
Thực tế, cả phần đồ nướng này chỉ đáng giá khoảng 30 sao.
Diêm Thất không hề chớp mắt, thậm chí chẳng nhận ra mức giá vô lý đến mức nào:
“Tôi mua hết.”
Cô im lặng nhìn hai xiên nướng, rồi lại nhìn ánh mắt vàng rực đầy mong đợi của “kẻ ngốc giàu có” trước mặt.
Cuối cùng, cô buộc phải khuất phục trước sức mạnh của đồng tiền, lặng lẽ nhường lại hai xiên nướng.
Trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy rằng, cái miệng độc địa của anh ta cũng không đến nỗi khó chịu lắm.
Không phải vì tiền đâu. Chỉ đơn giản là cô thích kiểu người vừa ngốc vừa nhiều tiền như vậy thôi.
Cô từ tốn mở quang não, đưa mã QR cho anh ta quét:
“Đây, quét đi.”
Chẳng mấy chốc, hai tiếng nhắc nhở vang lên từ quang não:
“Tít! Tài khoản "Thiếu gia đệ nhất tinh tế nhà họ Diêm’ yêu cầu chuyển khoản 1800 sao.”
“Tít! Tài khoản ‘Thiếu gia đệ nhất tinh tế nhà họ Diêm’ yêu cầu kết bạn với bạn.”
Tên tài khoản giới hạn 10 ký tự, và Diêm Thất đã tận dụng triệt để.
Vân Hề: “...”
Anh ta vẫn chưa qua thời kỳ “ngông cuồng” sao?
Diêm Thất chẳng hề bận tâm, anb ta lắc nhẹ quang não, vẻ mặt đầy hứng khởi:
“Kết bạn đi nào. Dù sao chúng ta cũng vừa trải qua sống chết cùng nhau.”
“Tôi cũng muốn thêm bạn.” Lúc này, giọng nói trầm ổn của Tạ Kinh Từ vang lên.
“Tít! Tài khoản ‘Triều từ Bạch Đế’ yêu cầu kết bạn với bạn.”
Tên tài khoản của Tạ Kinh Từ nhìn có vẻ bình thường hơn, giống như chính con người anh ta.
Biết rằng họ vẫn còn nghi ngờ mình, cô cũng không từ chối, bấm đồng ý ngay.
Dù sao thì, họ cũng chẳng thể tra ra gì. Nguyên chủ trước đây là một học sinh ngoan ngoãn, sống an phận suốt mười mấy năm trời, chẳng làm gì đáng ngờ.
Sau khi hoàn tất việc kết bạn, cô duyệt nốt yêu cầu chuyển khoản. Giọng nói máy móc vang lên từ quang não:
“Tít! Nhận được 1800 sao. Số dư tài khoản: 1805 sao.”
“Gì cơ?” Cô kinh ngạc, yêu cầu quang não lặp lại thông báo.
“Tít! Nhận được 1800 sao. Số dư tài khoản: 1805 sao.”
Sự bình thản trên gương mặt cô lập tức biến mất.
Diêm Thất và Tạ Kinh Từ trơ mắt nhìn cô gái vừa bình tĩnh đối mặt với tên cướp và Cổ Thần, giờ đây sắc mặt tái nhợt, kinh hoàng, như thể vừa chứng kiến tận thế.
“Sao lại chỉ còn năm sao chứ!”
Cô cảm thấy cả người tê liệt, trái tim đau nhói như bị xé nát, tay run rẩy bấm vào quang não để kiểm tra.
Hai mươi ngàn sao của tôi đâu rồi?!
Đó là toàn bộ tiền tiết kiệm mà nguyên chủ tích lũy suốt mười năm, từ học bổng và công việc làm thêm, dành dụm để đóng học phí và trang trải cuộc sống khi lên đại học.
Sự tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt cô khiến cả Diêm Thất và Tạ Kinh Từ đều lặng thinh, không dám lên tiếng.
Họ chỉ biết nhìn cô run rẩy mở lịch sử giao dịch, đôi mắt đẹp khẽ rung lên vì sốc.
Danh sách giao dịch hiện lên rõ ràng:
[Thanh toán – 10,000 sao.]
[Thanh toán – 5,000 sao.]
[Thanh toán – 10,000 sao.]
Ba khoản chi không rõ ràng, và số dư còn lại đúng 5 sao.
Cô lập tức nhớ đến việc mở hệ thống an trí, mua căn nhà nhỏ và nội thất cao cấp.
Khi đó, cô ngây thơ nghĩ rằng đó chỉ là đơn vị tiền ảo trong game. Giờ ngẫm lại, hóa ra hệ thống đã trừ thẳng vào tài khoản ngân hàng của cô!
Nhìn con số 5 sao trong tài khoản, cô cảm thấy đêm hè này đặc biệt lạnh lẽo.
Sự nghèo khó xuyên qua da thịt, ngấm sâu vào tận xương tủy.
Nếu không nhờ vớt được 1800 sao từ Diêm Thất, giờ cô đã là một kẻ trắng tay – thậm chí còn nghèo hơn cả người ăn xin.
Diêm Thất và Tạ Kinh Từ nhìn cô gái vừa rồi còn mạnh mẽ, giờ lại ủ rũ như một bông hoa tàn.
Cô trông như một con cá khô héo, ánh mắt mất đi sự sống động, chỉ còn chút hơi tàn.
Diêm Thất không nhịn được hỏi:
“Cô không sao chứ?”
Cô yếu ớt trả lời:
“Rất không ổn. Tôi đang phải chịu đựng nỗi đau đớn nhất trên đời này.”
Diêm Thất bật cười:
“Phì! Trên đời này còn gì đau đớn hơn việc bị ô nhiễm biến thành dị chủng, hoặc chết lặng lẽ mà không ai hay biết chứ? Đừng lo, nguồn ô nhiễm đã được giải quyết. Giờ chúng ta rất an toàn.”
Cô thở dài, uể oải nói:
“Anh không hiểu. Điều đáng sợ nhất là anh vẫn sống, nhưng tiền thì đã hết.”
Diêm Thất nghiêm túc gật đầu:
“Ừm, đúng là tôi không hiểu. Tôi chưa bao giờ thiếu tiền.”