Edit: Libra
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Liên Nhạc lúc nghe đoạn ghi âm cũng nghĩ thế, vừa nghe ghi âm vừa ngẩn người nhìn vào sơ yếu lý lịch của Diệp Thanh Lan.Ngoại trừ sự chênh lệch trước sau quá lớn, Liên Nhạc còn cảm thấy bên trong cách hát rất quen thuộc.
Trước kia Diệp Thanh Lan hát, phần chuyển âm sẽ cố ý kéo dài nửa nhịp, để biểu đạt tình cảm càng thêm sâu sắc. Nghe xong bài hát, Liên Nhạc đã cảm nhận được trong bài hát có ba phần cố ý kéo dài chuyển âm.
Diệp Thanh Lan rốt cuộc là cố ý bắt chước, hay là tự mình suy nghĩ ra?
Từ khi nhìn thấy người này, đây đã là lần thứ hai cậu cho hắn cảm giác tương tự như vậy, trong lòng Liên Nhạc cực kì không thoải mái, càng ghê tởm con người “Diệp Thanh Lan”.
“Đưa cậu ấy cho Phó Vũ Hồng." Liên Nhạc thở phào nhẹ nhõm, xoa trán nói: "Tôi thấy bằng cấp của cậu ta chỉ tới trung học phổ thông, sắp xếp cho cậu ta đi học, không nên để cậu ta cản trở Thời Đại.”
Những chuẩn bị này, coi như là vì cái tên Diệp Thanh Lan, xem như cái tưởng niệm cuối cùng.
Phó Vũ Hồng là người đại diện giỏi nhất của Thời Đại, đã đào tạo ra hai ca hậu một ca vương, còn có một cái ảnh đế, những người mới được cô dẫn dắt đều có lưu lượng ổn định. Trịnh Dịch thật sự không biết Liên Nhạc vì sao lại để cô dẫn dắt “tên rác rưởi” này.
Thế nhưng Trịnh Dịch cũng không dám nghi ngờ quyết định của Liên Nhạc, vội vàng sắp xếp chuyện Liên Nhạc yêu cầu.
Diệp Thanh Lan trước tiên nhận được thông báo của Thời Đại đến công ty lĩnh bảng biểu, sau đó mới nhận được thông báo lên lớp của Nhạc viện.
“Liên tổng làm việc quả nhiên rất đáng tin cậy." Việc Liên Nhạc đã đáp ứng rồi, thì chưa bao giờ nuốt lời.
Diệp Thanh Lan vui vẻ đi tới Thời Đại. Sau khi báo tên ở quyền lễ tân thì trực tiếp được đưa lên phòng luyện tập ở tầng 6.
Phó Vũ Hồng đang ở đó chờ, lúc nhìn thấy cô, Diệp Thanh Lan còn rất kinh ngạc.
Nghệ sĩ mới tiến vào Thời Đại. Nếu không phải do hội đồng quản trị nhận định nhất định sẽ nổi tiếng, công ty tuyệt đối sẽ không để Phó Vũ Hồng ra mặt dẫn dắt.
Diệp Thanh Lan đi tới cạnh cửa sổ phòng luyện tập, muốn chào hỏi qua với Phó Vũ Hồng, lại không biết xưng hô như thế nào.
“Diệp Thanh Lan? “Phó Vũ Hồng quay đầu nhìn đứa bé còn thấp hơn mình một chút, nhíu mày.
Ngoại hình cũng không tệ lắm, nhưng chiều cao chênh lệch, chắc không quá 1m7 hoặc thấp một chút. Nếu không thể theo được phái thực lực, thì với vóc dáng này phái thần tượng cũng khó mà theo được.
“Vâng." Diệp Thanh Lan ngoan ngoãn gật đầu.
Đứa trẻ này mới cao được 1m7, đúng là có hơi kém. Nhưng mới có 18 tuổi, nếu cố gắng không chừng có thể cao hơn.
Phó Vũ Hồng đưa Diệp Thanh Lan đến các phòng luyện tập đăng ký hẹn trước, rồi cho cậu về nhà.
Trước khi đi, Diệp Thanh Lan quay đầu lại nhìn công ty, hỏi Phó Vũ Hồng: “Chị Hồng, hôm nay Liên tổng không tới à?”
“Không tới, cậu tìm ngài ấy sao?”
“Không phải.” Diệp Thanh Lan vội lắc đầu: “Em chỉ muốn tiện thể cảm ơn anh ấy đã cho em cơ hội, để hôm khác cũng được.”
“Đừng đến gần ngài ấy, đây là lời khuyên cho cậu." Phó Vũ Hồng nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thanh Lan: "Cái tên này của cậu đã giẫm lên bãi mìn của Liên Nhạc, nếu lại chọc ngài ấy tức giận, ai cũng không bảo vệ được cậu đâu.”
“À.” Diệp Thanh Lan ngoài miệng đáp lời, trong lòng đã vui như nở hoa.
Đây là lần thứ hai có người khuyên mình không nên để cho Liên Nhạc nhớ tới Diệp Thanh Lan, cầu mà không được kia. Rõ ràng Liên Nhạc không quên người hắn từng yêu kia, thế này dễ dàng hơn rồi.
Tuy rằng không thể nói cho Liên Nhạc biết mình chính là người hắn luôn tâm tâm niệm niệm kia, nhưng còn nhiều cách khác, đường phía trước còn rất dài.