Người Đẹp Ốm Yếu Bị Bắt Xưng Bá Hào Môn

Chương 5.4: Tiếng thét (4)

Edit: Trúc Nhiên

-------------

Nghĩ đến chuyện hiểu lầm lúc sáng nay, Đoạn Tri Hành không phải kiểu người trốn tránh vấn đề nên mặc kệ cô chủ có muốn nghe hay không, anh vẫn quyết định phải xin lỗi.

“Cô chủ…”

“Anh ra ngoài đi.”

Nhưng ngay khi anh vừa lên tiếng, người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen đã lạnh nhạt buông một câu. Sau đó, cô không thèm ngoảnh đầu lại mà đi thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Tình tiết truyện kết thúc rồi, làm ơn hãy giữ khoảng cách, cảm ơn.

Đợi đến khi nghe tiếng cửa phòng khách ngoài kia đóng lại, Thất Tịch khoanh tay đứng giữa phòng, nhìn căn phòng trống rỗng rồi nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề kế tiếp, đó là lát nữa nên tự đi vệ sinh và tắm rửa một mình thế nào.

Không lẽ… trong bồn cầu thật sự sẽ có con sán dây dài sáu mét phóng lên chui vào người người ta từ bên dưới sao? A a a a!

Thất Tịch ôm đầu gào thét trong im lặng.

[Đứa Trẻ Hư: Ha ha ha ha! Cô đang sợ à?]

Đứa Trẻ Hư cười nhạo cô không chút nể nang.

[Thất Tịch: Nếu cậu thấy được, cậu cũng sẽ sợ thôi.]

Thất Tịch hừ một tiếng.

Mấy bộ phim hôm nay đều là phim giới hạn độ tuổi, dù Đứa Trẻ Hư có xấu xa cỡ nào thì cũng vẫn chỉ là một đứa nhóc, đương nhiên không thể xem được mấy thứ dành cho người lớn.

Thế nên cả ngày hôm nay, nó đều ở trong trạng thái bị chặn hình ảnh và âm thanh.

Nó không thấy được bất kỳ thứ gì, dù chỉ là một cảnh máu me.

Nghe thấy tiếng cười đắc ý của Đứa Trẻ Hư, Thất Tịch quyết định giữ bình tĩnh, không thèm chấp với nó.

Bây giờ, chuyện quan trọng hơn chính là… cô phải đi tắm.

Thất Tịch đi vòng quanh phòng hết lần này đến lần khác, nếu phòng ngủ này là một thửa ruộng thì có lẽ cô đã cày xới nó xong rồi.

Tuy có thể gọi người giúp việc vào hầu hạ, nhưng Thất Tịch không muốn vừa cố thư giãn tắm rửa, vừa phải duy trì hình tượng mà quát tháo bọn họ.

Ban ngày bị ép xem ma, buổi tối còn phải giúp “ma” tắm rửa, có là dân văn phòng cũng chịu không nổi!

Thất Tịch thầm thương cảm cho đồng nghiệp giai cấp công nhân giống mình.

[Thất Tịch: Đừng tắt bài hát “Trư Bát Giới cõng vợ”.]

Cô nói chuyện với Đứa Trẻ Hư xong rồi dốc hết dũng khí hành động.

Đứa Trẻ Hư không hiểu nổi gu âm nhạc của Thất Tịch, nó tự tiện đổi sang bài “Chiến đấu đi, Ma Vương vĩ đại”.

Trong tiếng nhạc điện tử hào hùng đó, Thất Tịch hoàn thành việc tắm rửa sạch sẽ trong vòng năm phút, sau đó chạy như bay về phòng.

Quyết định rồi, tối nay nhất định phải bật đèn ngủ.

Nhưng vừa về phòng, điện thoại của Thất Tịch, à không, là điện thoại của “Thiệu Thất Tịch” bỗng vang lên âm báo, như thể có ai đó gửi tin nhắn đến.

Cô cầm điện thoại đang đặt ở đầu giường lên xem. Người gửi tin nhắn tên là…

Thất Tịch chớp mắt, xác nhận mình không nhìn nhầm.

Đúng vậy, người gửi là một người có tên “Phế vật số 1”.

[Phế vật số 1: Cô chủ, ngày mai tôi sẽ đến thăm như thường lệ.]

[Phế vật số 1: Tôi có vài chuyện… muốn nói với cô.]

(Hết chương 5)