“Làm gì có!”
Yến Bảo Châu trả lời quá nhanh, rõ ràng có hơi chột dạ.
Học sinh Trường cấp ba Trì Giang đều biết Yến Bảo Châu cùng Thẩm Tễ luôn như hình với bóng.
Từ tiểu học hai người đã quen nhau, nhìn đối phương từ lúc còn thấp lè tè cho đến khi trở thành cao gầy.
Từ đi học đến tan học, từ làm bài tập đến xếp nhóm nhỏ giải đề, Yến Bảo Châu và Thẩm Tễ luôn ở cùng nhau.
Bắt đầu thay đổi là vào… một tuần trước, sinh nhật 17 tuổi của Yến Bảo Châu.
Khi đến sinh nhật, các bạn học trong trường đều sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật.
Nhưng Yến Bảo Châu không có tiền dư, cũng chẳng để tâm lắm.
Mời những người bạn chơi thân đi ăn McDonald một bữa là được.
Những người không thân đương nhiên sẽ không hạ thấp mình mà cùng Yến Bảo Châu đi ăn thực phẩm rác.
Một đám người vô cùng náo nhiệt đạp xe đến đến tiệm McDonald gần trường.
Lúc Yến Bảo Châu đang đỗ xe đạp, đột nhiên nghe thấy Thẩm Tễ gọi.
“Bảo Châu! Mau tránh ra!”
Lần đầu tiên cậu hét to, Yến Bảo Châu giật mình.
Đến khi Yến Bảo Châu quay đầu lại, một chiếc xe điện đã phóng đến gần, cô lập tức mau chóng trốn qua một bên!
Nhưng Yến Bảo Châu tránh được xe điện, lại không tránh được chú McDonald.
Sát ngay bên cạnh chỗ đậu xe là bức tượng chú McDonald, Yến Bảo Châu đập đầu vào cánh tay cứng như sắt của bức tượng.
Lúc ấy, trước mắt Yến Bảo Châu tối sầm, sau đó ngất đi.
Đó là trạng thái mơ màng hồ đồ giống như trong mơ.
Ở trong mơ, cô là nữ phụ thanh mai của một quyển tiểu thuyết tình yêu.
Trong bản gốc, cô và nam chính lạnh lùng Thẩm Tễ cùng nhau lớn lên, lâu ngày sinh tình, yêu thầm nhau.
Cô hy sinh vô điều hiện, ngày ngày chăm sóc, âm thầm hy sinh, giống như một cái bóng phía sau lưng anh.
Nhưng vì nhát gan, cô chưa từng nói ra phần tình cảm sâu đậm này của mình, cho đến khi lên đại học nam chính lạnh lùng gặp được người đã chiếm đóng toàn bộ ánh nhìn của anh.
Nhìn thấy Thẩm Tễ ngày càng cách xa mình, cuối cùng Yến Bảo Châu cũng không nhịn được mà bày tỏ tấm lòng của mình.
Nhưng chỉ đổi lại được một câu: “Tôi chỉ xem cậu như em gái.”
Có lẽ thanh mai mãi mãi cũng không bằng người trong lòng nam chính, quá khứ khiến nàng thiếu nữ vừa đau khổ chua xót lại vừa vui vẻ, nhưng đối người khác chẳng qua chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Yến Bảo Châu ảm đạm u sầu, cô không cách nào ở cùng một thành phố với Thẩm Tễ được nữa, nên bỏ đi phương xa.
…
Lúc Yến Bảo Châu tỉnh lại, cô nhìn chằm chằm trần nhà phòng bệnh trắng như tuyết, cảm thấy thật hoang đường.
Yến Bảo Châu cô và Thẩm Tễ lại có quan hệ này sao?!
Bởi vì thất tình mà bỏ học, đi lưu lạc khắp nơi, cô bị điên sao?!
“Bảo Châu!”
Thẩm Tễ vẫn luôn canh giữ ở trước giường bệnh thấy Yến Bảo Châu tỉnh lại, vội cúi người xuống xem.
Đột nhiên nhìn thấy gương mặt của Thẩm Tễ, Yến Bảo Châu nhịn không được nói.
“Mặt của cậu trông rất không thuần khiết.”
Nếu không tại sao lại làm Yến Bảo Châu trong mơ thần hồn điên đảo đến vậy.
Thẩm Tễ: “…?”