Xuyên Thư: Đang Làm Nữ Phụ Tôi Lại Gửi Nhầm Tin Nhắn

Chương 3

Sau khi ấn tầng của nhà dì Chu, Yến Bảo Châu giống như bao thiếu nữ sợ người lạ khác, đứng vào trong góc không nói gì nữa.

Thực ra Yến Bảo Châu nào phải người sợ kẻ lạ, cô chỉ là không muốn chạm phải ánh mắt của bà ta mà thôi.

Nhưng cho dù cô không lên tiếng, dì Chu vẫn mở miệng nói.

“Bảo Châu, mẹ con về rồi sao?”

Yến Bảo Châu mỉm cười, xem như câu trả lời.

Dì Chu tự nói tiếp, có cảm giác như đang thăm dò bí mật từ cô.

“Hình như dì nhìn thấy bố con, ông Tô lại đến rồi… Có phải mẹ con muốn tái hôn không…”

Bà ta cười híp mắt đến gần Yến Bảo Châu, giống như muốn lấy được chút thông tin từ cô.

“Nếu mẹ con tái hôn, con sẽ trở lại là cô chủ nhà giàu rồi, ôi chao, mẹ con cũng không cần phải làm lụng vất vả nữa, làm một bà chủ tốt biết bao, con đi đâu cũng sẽ có xe đưa đón, sau này được ở nhà to, mặc đồ hiệu! Đàn ông mà, cho dù trước đó có phạm bao nhiêu lỗi lầm, nhưng chỉ cần biết hối cải là được rồi, con hãy khuyên mẹ con đi…”

Yến Bảo Châu không nói gì, nhưng ngọn lửa trong lòng lại không ngừng cháy phừng phừng. Cô nhìn chằm chằm số tầng đang tăng lên, sau khi nghe thấy một tiếng “đinh” thì lập tức đưa tay ấn mở cửa thang máy.

Yến Bảo Châu cười đến mắt mày cong cong, đôi mắt màu hổ phách còn ngọt hơn mật ong, nhưng lời nói ra lại khiến người khác tức nổ đom đóm.

“Dì Chu à, mẹ con làm ở viện kiểm sát, phục vụ cho dân nên đương nhiên là vất vả rồi, dì cảm thấy công việc này không vinh quang bằng làm bà chủ sao? Được, con sẽ nói lại với mẹ như vậy.”

Dì Chu vội vàng lắc đầu, bà ta vốn chỉ định tám chuyện một chút, ai ngờ Yến Bảo Châu lại cãi lại như thế.

“Ui chao, dì không có ý đó! Dì chỉ muốn tốt cho con thôi…”

Nhưng Yến Bảo Châu không hề muốn nghe mấy lời thừa thải “muốn tốt cho cô” đó, cô tiếp tục cười nói.

“Nếu dì cảm thấy người đó tốt như vậy, hay là hôm khác dì giới thiệu con gái mình cho ông ta đi?”

Chuyện tám trong tiểu khu: Con gái của dì Chu vì bất mãn với người bạn trai rác rưởi mà dì Chu giới thiệu, đã mười năm không về nhà.

Yến Bảo Châu nhìn gương mặt ngày càng đỏ bừng của dì Chu, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gấp gì đó.

“Ôi! Con mới nhìn thấy cháu trai của dì đánh nhau với người khác ở dưới lầu, mặt bị người ta đánh đến sưng lên rồi, không sao đấy chứ?”

Dì Chu bị những lời trước đó của Yến Bảo Châu nói đến sắp không chịu được mà muốn mắng người rồi.

Nhưng khi nghe thấy những lời sau đó của Yến Bảo Châu, bà ta hoảng sợ đến lập tức muốn xuống lầu, nhưng thang máy này lại đang đi lên!

Bà ta vội vàng ra khỏi thang máy, đến thang máy kế tiếp cũng không chờ nổi mà vội chạy xuống cầu thang thoát hiểm.

Đợi cửa thang máy từ từ đóng lại, Yến Bảo Châu thè lười, hai tay vòng trước ngực, tức tối nhìn số tầng trong thang máy!

Ông Tô gì chứ! Ông ta mà cũng xứng sao! Đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ rác rưởi, có vợ mà lại có con riêng, còn dám đến đây tìm mẹ cô!

Tái hôn? Có phải thần tiên hạ phàm độ kiếp gì đâu, chẳng lẽ còn muốn mẹ cô quay về nhảy xuống hố lửa sao!

Dì Chu không biết gì cả, còn nói mấy lời này!