Là Anh Ấy Động Lòng Trước

Chương 12

Là chủ nhiệm văn phòng, đã từng cùng làm việc với cô một nhiệm kỳ.

Thời điểm anh ta huấn luyện cho cô, thái độ cũng không khá hơn so với Mạnh Nguyệt Minh.

Chử Dạng thực sự nghi ngờ anh ta là em trai ruột thất lạc nhiều năm của Mạnh Nguyệt Minh.

Cô không để ý, nhẹ giọng nói “Phiền cậu nhích vào trong một chút.”

Nhưng người đàn ông thể chất như con tôm hùm đất, mông vẫn bất động như núi, như là mông hắn dùng keo siêu dính mà dán xuống ghế vậy. Hắn dùng ngữ khí thiếu giáo dục trả lời cô “Nhích không được.”

Chử Dạng đứng thẳng lưng, khóe môi khẽ cười: “Cậu béo như vậy nên cần phải giảm béo, tránh chiếm dụng tài nguyên công cộng nha.”

Hướng Quyến nhíu mày, hơi chút kinh ngạc nhìn cô.

Chử Dạng cười cười và đóng cửa xe lại.

Một người ngồi phía sau cùng không thể tin tưởng hỏi “Mới vừa rồi là Chử dạng đúng không?”

Hướng Quyến có dáng người cân xứng và khuôn mặt thanh tú. Anh ta cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười.

“Không phải cô ta thì còn có thể là ai?”

Thầy giáo bên Uỷ ban Thanh Niên thấy cô vẫn chưa lên xe, vẻ mặt có chút không đúng “Sao em vẫn chưa lên xe?”

“Em không ngồi được.” Chử Dạng nghiêng đầu, cười đến thật thuần lương “Có vẻ gần đây chủ nhiệm Hướng có vẻ béo lên không ít nha.”

Đang ngồi trong xe, Hướng Quyến một người đàn ông với chiều cao 1 mét 8, nặng hơn 120 cân nói gầy cũng không quá, bây giờ lại bị Chử dạng một câu kêu “béo” liền giận đến thất khiếu bốc khói*.

(*thất khiếu bốc khói: giận sôi máu; tức sùi bọt mép; ví với sự bực tức quá mức. Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng)

Chử Dạng lại nói “Thầy giáo, mọi người cứ đi trước đi ạ, em có thể tự bắt xe taxi đến đó.”

Hướng Quyến hừ lạnh một tiếng.

Chử Dạng đứng ở một bên xe, nhìn cô có vẻ lẻ loi, giọng nói cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Thầy giáo bên Uỷ ban Thanh Niên nhìn thấy vậy thật sự là không đành lòng, vừa định mở miệng định kêu cô ngồi chen chúc với ông liền trông thấy một người đàn ông bước ra từ chiếc xe đậu phía đối diện.

Thư ký Vương đi tới và trực tiếp hỏi “Có chuyện gì vậy?”

Thầy giáo nhanh chóng xuống xe và giải thích với anh ta “A, không có việc gì, không có việc gì, chính là hiện tại không có đủ chỗ ngồi cho một sinh viên, tôi đang tính toán là sắp xếp cho em ấy…”

Không chờ thầy giáo nói hết, thư ký Vương giơ tay chỉ chỉ chiếc xe mình đang ngồi lúc này.

“Vậy bạn sinh viên này có thể ngồi cùng xe với chúng tôi.”

Tất cả mọi người trong xe sau khi nghe thế đều đồng loạt hít mấy ngụm khí lạnh.

Có mấy sinh viên quay cửa kính xe xuống để xem náo nhiệt, cảm thán trưởng nhóm Chử đây là đang dính vận khí thần tiên gì lại có thể ngồi xe chính phủ đi đến khách sạn chứ.

“Mẹ nó, Chử Dạng lại có thể cùng đàn anh Từ ngồi chung một chiếc xe.

“Lớn lên xinh đẹp đúng là được đối đãi khác biệt nha.”

“Không phải bên khoa Công Nghệ cử Phó Chủ Tịch đi sao? Tại sao đột nhiên lại đổi người?”

“Chử Dạng xinh đẹp hơn Phó Chủ Tịch của bọn họ nhiều. Dù sao thì đây cũng là gương mặt đại diện cho khoa Công Nghệ trong việc tuyển sinh hàng năm. Tôi lại cảm thấy ngay từ đầu không chọn Chử Dạng mới là kì lạ nha.”

“Ta toan*.”

(ta toan: là từ lưu hành trên mạng internet, động từ chỉ sự châm chọc hoặc trào phúng. “Toan” cũng có nghĩa tương đương “trong lòng chua lòm” hay “Tôi ghen ghét”, “Tôi hâm mộ”. Toan ở đây chũng có nghĩa la “chanh”)

Thầy giáo theo bản năng liền uyển chuyển từ chối “Như vậy rất phiền toái.”

“Không có phiền toái.”. ngôn tình hoàn

Thầy giáo vẫn thật sự do dự “Sao chúng tôi có thể làm phiền Từ tiên sinh chở một sinh viên được chứ. Như vậy quá không thích hợp.”

(*tiên sinh = từ này cũng được sử dụng như một danh hiệu để chỉ hoặc xưng với các chuyên gia hoặc người có thẩm quyền khác, chẳng hạn như giáo sĩ, kế toán, luật sư, bác sĩ và chính trị gia)