Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học

Chương 8:

Trương Tử Nhược cất sách đi, lấy mấy tờ giấy để mài mực, vẽ mẫu hoa.

Vẽ xong hai mẫu hoa, lại viết thêm một thực đơn, nàng thổi thổi tờ giấy rồi đặt lên bàn cho khô.

Tạm thời quay về bếp, lấy hai cái bánh bao cuối cùng còn sót lại trong tủ ra, hơ trên hơi nước cho nóng rồi đổ đầy nước vào túi nước.

Cố Vân Hoài lặng lẽ không một tiếng động đi đến thư phòng, nhón chân lên lấy tờ giấy xuống.

Nét chữ cứng cáp như sắt, mềm mại như mây, rồng bay phượng múa, bút pháp già dặn, mực nước đậm đà.

Chữ viết hoàn toàn khác với trước đây.

Tính tình cũng khác hẳn trước đây.

Đối với hắn đã không còn sự chán ghét ngông cuồng như trước, cũng không còn sự sợ hãi kinh hoàng như sau này.

Một người, làm sao có thể thay đổi tính tình trong khoảng thời gian ngắn như vậy được chứ?

Nếu không phải là trùng sinh giống hắn, vậy thì rất có thể là... cô hồn dã quỷ!

Trang giấy rung động xột xoạt, Cố Vân Hoài vuốt phẳng mép giấy hơi nhăn, đặt lại chỗ cũ.

Trương Tử Nhược hái được ít rau từ vườn rau phía sau, rửa sạch sẽ rồi bỏ vào sọt.

Đến khi trở về thấy tiểu phản diện vẫn ngồi yên lặng trong chính đường.

Nàng gọi: "Vân Hoài, giày vá xong chưa? Xong rồi thì đi, chúng ta xuất phát đi huyện thành."

Cố Vân Hoài khẽ nheo mắt, nhảy xuống ghế, phủi phủi vạt áo, ung dung thong thả bước ra ngoài.

Trương Tử Nhược cất kỹ tờ giấy, đeo gùi sau lưng rồi khóa cửa, dẫn Cố Vân Hoài đi về phía con đường lớn ở đầu đông thôn.

Dưới ruộng, Vương nhị thẩm đang lom khom hái rau dại, bà thẳng người dậy, tay đấm đấm vào thắt lưng, nhìn thấy bóng dáng Trương Tử Nhược và Cố Vân Hoài từ xa liền cất tiếng hỏi: "Cố gia đấy à, hai người đi đâu đấy?"

Trương Tử Nhược mỉm cười: "Đến huyện nha một chuyến."

"Lên huyện nha à? Nếu không vội thì đợi ta một lát, ta cùng đường với ngươi, lên đó bán ít rau."

Trương Tử Nhược mới đến nơi này nên rất vui khi có người đồng hành, cũng có thể trò chuyện, tìm hiểu thêm thông tin.

Vương nhị thẩm về nhà gánh hai sọt rau đã nhặt sạch sẽ ra, khuỷu tay còn xách theo một giỏ trứng.

"Thẩm tử, để ta xách giúp ngài nhé?" Trương Tử Nhược đưa tay muốn đỡ lấy giỏ trứng.

"Không cần, không cần đâu. Đồ không nặng, ta khỏe lắm, xách được mà, đầu ngươi bị sao thế?"

"Ta không cẩn thận bị ngã. Sao giờ này thẩm còn đi bán rau thế?"

Theo ký ức của nguyên chủ, người trong thôn đi bán rau đều dậy từ rất sớm, trời chưa sáng đã xuất phát rồi.

Vương nhị thẩm cười nói: "Chẳng là nhà ta có người làm bàn ghế cho người ta, chưởng quầy hắn thấy thật thà, rau nhà ta bán giá cũng rẻ. Mà bọn họ mở tửu lâu, ngày nào cũng cần dùng nhiều rau, mua của ai mà chẳng được? Mua của nhà ta thì rẻ hơn nên mới nói rõ với nhà ta, chỉ cần có rau thì bất kể sáng sớm hay giữa trưa đưa đến đều được."

"Vậy thì tốt quá, đỡ tốn thời gian công sức hơn là ra chợ bán."